TRÁI TIM TỪ MỘT TIÊN RỪNG

Thôi miên tiền kiếp về cuộc đời là một tiên rừng và thông điệp cho cuộc sống hiện tại.

 
Hãy thả TIM cho bài viết này trước khi đọc bạn nhé. Thả TIM cho chủ thể và câu chuyện này vì họ quá xứng đáng như vậy ^^
 
Một chủ thể nữ tìm đến mình trong một ngày hết sức hân hoan vì vừa mới nghỉ việc. Chị vừa quyết tâm nghỉ công việc đã làm suốt 10 năm trời, và bảo nếu không quyết tâm như vậy thì chị sẽ lại bị cuốn vào guồng quay cũ. Chị đã luôn rất tự ti vào bản thân từ những ngày đầu tiên, luôn cho rằng mình không đủ khả năng, nên bù lại chị sẽ cần cù chịu khó dành thời gian thêm cho công việc từ quỹ thời gian cho gia đình, cặm cụi hỗ trợ đồng nghiệp hết sức, và luôn mong chờ được mọi người đánh giá, ghi nhận. Vài năm sau, khi chị được lên vị trí chính thức của công ty và bắt đầu được “đánh giá” như một thủ tục của nhân viên chính thức, chị sung sướng nhưng chẳng mấy chốc nhận ra những gì người khác đánh giá về chị hóa ra toàn điều chị đã biết về chị rồi, mà chị đã không hề ghi nhận bản thân mình. Khi phải đảm nhận công việc của một người đồng nghiệp mới chuyển đi, chị thấy hóa ra chị có thể làm được hết tất cả những phần việc đó rất trôi chảy, chị hoàn toàn có khả năng làm được. Chị đã mất thời gian quá lâu để nhận ra việc đó, đến mức không có thời gian để dành cho gia đình và đôi lúc điều đó đã đẩy gia đình chị vào tình huống không mong muốn. Chị hoàn toàn hiểu bằng ý thức rằng không cần đợi người khác công nhận mình, mình phải công nhận mình trước, nhưng vô thức chị vẫn bị theo thói quen cũ. Chị đến với mong muốn tìm lời khuyên cho định hướng công việc.
 
Thế nào, đến đây bạn đã THẢ TIM cho chúng mình chưa? Hihi, Nếu chưa thì hãy THẢ TIM ngay và luôn nhé ^^
 
Cuộc đời đó, chị thấy mình là một tiên rừng. Một cơ thể giống như hình người nhưng nhỏ xíu, màu xanh lá và có cánh trong suốt như cánh chuồn chuồn. Có rất nhiều tiên khác giống như chị. Tất cả đang chơi đùa và cùng kéo nhau ra một vạt rừng có thác nước và bay xuôi dọc theo con thác. Chị kể bọn họ nói chuyện ríu rít như chim vậy. Rồi họ đậu trên vai một ông lão râu tóc bạc phơ, mặc đồ trắng ngồi bên bờ thác.
 
Tất nhiên, mình lại hỏi về cuộc sống của các tiên, mình rất thích hỏi về chủ đề này ^^. Họ được sinh ra từ một cái cây. Chị nói có vẻ như ông lão đặt một cái viên gì đó vào những nụ hoa, sau đó bông hoa nở ra, và bên trong có một cái kén, và các tiên sẽ cựa mình để thoát ra khỏi cái kén. Họ sống trong những cái hốc cây và ăn cái quả gì đó to bằng người họ. Khi chết đi họ lại chui về cái kén, bông hoa khép lại và khô héo dần. Họ sống một đời sống không lâu lắm, và thật khó so sánh vì chả có sinh vật khác mà so sánh.
 
 
Khi hỏi chị công việc của tiên rừng là gì, chị nói mỗi người bọn họ cứ sinh ra là tự biết mình phải làm gì và cứ thế mà làm thôi, chẳng có ai phân công nhiệm vụ cho họ. Nhiệm vụ của chị là hàng ngày bay đến một cái … chị nói nó giống như một cái giếng nước … mà ngẫm lại mình hình dung đến cái Chậu Tưởng Ký trong Harry Potter. Khi soi vào cái giếng nước đó, tiên rừng là chị thấy hình ảnh những người trên trần gian này lướt qua giống như ta gạt những bức ảnh trên smartphone. Đó là những người đang đau khổ, buồn rầu. Và công việc của tiên là gửi một cái gì đó cho họ, làm cho họ cười, tựa như trong một ngày rất buồn có một khoảnh khắc an vui với nụ cười lóe lên trên môi xinh tươi. Mình hỏi “cái gì đó” là cái gì vậy, chị bảo “Ôi cứ như là gửi trái tim ý”. Đấy, công việc của tiên rất đơn giản, ngày nào cũng chỉ làm thế thôi, mà tiên rất vui với việc đó.
 
Khi hỏi thông điệp cuộc đời đó là gì với cuộc sống hiện tại, chị bảo thực ra công việc của tiên vô cùng đơn giản, ngày nào cũng như ngày nào, mà chẳng hề buồn chán. Những gì mà tiên làm, những người nhận được chẳng ai biết về sự hiện diện của tiên, nhưng tiên chẳng bận lòng về điều đó. Tiên tự biết vui với những gì tiên làm và không cần ai công nhận cả.
 
Có không ít chủ thể đến với mình để hỏi về định hướng công việc. Họ luôn có câu trả lời giống nhau là đừng bận tâm đến những người khác nói gì, hãy là chính bản thân họ, hãy công nhận chính họ. Nhưng họ cũng nhận được những câu trả lời khác nhau. Có người mà rất nhiều kiếp sống luôn là thủ lĩnh thì việc của họ là cứ làm đi, rồi đâu sẽ vào đó, có tướng sẽ có quân. Có người rất đơn giản và thuần chuyên môn thì có thể câu trả lời sẽ như trường hợp này, bản chất công việc là như vậy, chán hay không chán là từ mình. Có người biết rất rõ bản thân họ muốn gì, cần gì; câu trả lời là còn phải hỏi gì nữa, biết hết rồi còn gì ^^
 
Mình chia sẻ lại như vậy để các bạn hiểu rằng sự thấy rõ bản thân và công nhận bản thân là vô cùng quan trọng, trong công việc cũng như các khía cạnh khác của đời sống. Trong môi trường công việc, hầu như ai cũng mệt mỏi với sự ganh đua, dèm pha, nịnh nọt, với sự công nhận từ bên ngoài để đổi lấy cái gì đó, với rất nhiều những điều “người ta như thế, mình không thế không được”, mà té ra có khi trong lòng, ai cũng mong muốn một sự chân thành ^^. Hãy tham khảo những trải nghiệm này và chuyển hóa để có một cuộc sống an lành trọn vẹn hơn nhé.
 
Trở lại với câu chuyện này, thật tuyệt khi biết rằng ta chẳng bao giờ cô đơn. Khi hạnh phúc hay cả khi đau khổ luôn có một ai đó ở đâu đó gửi đến ta những điều tuyệt vời, chỉ cần tĩnh tâm lại ta sẽ cảm nhận được điều đó. Và đôi khi làm những điều tuyệt vời, tự ta biết với là ta là đủ, bạn nhỉ?
 
Cảm ơn các bạn tiên rừng.
 
Cảm ơn vì đâu đó luôn có người đợi tôi.
 
Cảm ơn tất cả ^^
 
Xem câu chuyện khác về tiên rừng tại đây!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *