Chia sẻ trải nghiệm từ những ca thôi miên chữa lành
Có một sự thật chắc chắn 100% trong cõi con người nhưng chúng ta luôn né tránh là sự rời bỏ thân xác vật lý – được định nghĩa là Cái chết. Chúng ta nói về rất nhiều thứ, chúng ta vẽ vời tương lai nhưng chúng ta cũng thường từ chối nói về điều chắc chắn ai cũng phải trải qua, dù không biết khi nào nó đến.
Trong giây phút nhận ra bản chất thực sự mình là gì, mình bật cười thấy rằng một trong những thứ đầu tiên mà một đứa trẻ cần biết/ cần học/ cần được truyền lại từ thế hệ trước là “triết học” – triết học về loài người, về vũ trụ, về sự sống và cái chết; để nó sẽ không bao giờ phải mang trong mình một nỗi sợ hãi vô hình về cái chết, để loài người ngớ ngẩn thôi ngay cái trò chế tạo đủ thứ giải trí kinh dị sai tè le tự mình dọa mình, để các con ma khỏi tủi thân vì bao tháng ngày bị hiểu nhầm, bôi xấu. Và thế thì, chúng ta sẽ sống một cuộc sống rất khác, không phải chạy đua cho những giá trị vô nghĩa nữa, trân trọng và sáng tạo trong từng giây phút. Đó là sự tự do sáng tạo trong một đời sống biết rằng ta thực sự chẳng bao giờ chết, rằng những nỗi sợ hãi không có thật, rằng tự do vĩ đại nhất là tự do trong tâm trí. Đó là sự nhận biết rằng giới hạn của thời gian, tuổi tác, sinh học trong cơ thế này là một vẻ đẹp của đời sống chứ không phải tiếng thở dài. Ôi loài người rất hâm ^^
Trở lại với công việc thôi miên lượng tử, mình không có xu hướng làm siêu thoát vong linh, mình thích làm việc với người đang sống hơn, theo hướng trân trọng đời sống thực tại hơn, nên mình ít gặp vong. Nhưng đôi khi mình vẫn gặp các chủ thể có mong muốn hỏi về người thân đã mất, vừa mới hoặc đã lâu, hay hỏi về các em bé đỏ.
Bạn có thấy rằng tất cả mọi chuyện trong đời sống diễn ra đều là kết quả của một sự tương tác của hai hay nhiều cái nhân không? Bạn thương một người nhưng người ta không thương bạn nên cái nhân thương nhớ của một người không đủ sức tạo kết quả thành một mối quan hệ. Bạn bị người ta lừa bởi vì người ta có cái nhân của lòng tham và dám hành động, và bạn có cái nhân của ham muốn và thiếu hiểu biết; nếu bạn không có cái nhân đó thì dẫu lưỡi câu thả mồi ngon, bạn cũng chẳng cắn câu. Mây tụ lại thành mưa, mưa xong chẳng còn nhân tụ hội nữa, nên chúng rời đi, trời quang mây tạnh. Mây đi đến chỗ khác và lại tụ thành mưa, lại tan ra và rời đi đến chỗ khác. Như thế hợp tan của những cái nhân là chuyện bình thường của trời đất, tan ở chỗ này là cái nhân để hợp ở chỗ khác. Chẳng có gì mất đi, mà chỉ chuyển từ dạng này sang dạng khác.
Con người chúng ta là một phần của tự nhiên và cũng theo quy luật ấy. Bạn có nhân mong muốn thai nghén, nhưng chưa có em bé nào mong muốn tìm đến; hoặc có em bé đến chơi chút thôi cho biết, rồi rời đi đến chỗ khác. Hoặc có em bé đến nhằm khi bạn chưa sẵn sàng thì việc chưa đủ hợp để tạo kết quả cho một sinh linh ra đời là điều bình thường. Bản thân sự sống tồn tại khắp nơi, bao trùm lấy ta, chính là ta, là bất diệt nên đừng giới hạn nó chỉ ở việc có một cơ thể bé xinh cựa quậy trong bụng người mẹ – Đó chỉ là một sự thể hiện của sự sống mà bạn có thể cảm nhận được bằng các giác quan thôi. Tương tự như thế với những cha mẹ, vợ chồng, với người ta lưu luyến khi họ rời đi. Cái nhân này tan để tụ hội ở một chỗ khác, mà ví dụ đơn giản nhất ta hay đùa là chia tay ở đây để hội ngộ ông bà tổ tiên, chứ chưa bàn đến những hội ngộ khác nữa.
Bạn siêu thoát được linh hồn chỉ khi họ có nhân mong muốn điều đó. Khi bạn không có năng lực để cảm nhận linh hồn, dù bạn tìm đến pháp sư cao tay có khả năng làm việc với thế giới vô hình thì bạn cũng không hoàn toàn tin chắc chắn việc người thân có rời đi được không. Nhưng giống như khi bạn ăn no, tự bạn biết rằng đủ rồi, không cố được đâu, bạn có một lựa chọn khác là quay về cảm nhận chính mình bởi vì linh hồn có cách giao tiếp không bằng ngôn ngữ thông thường, chỉ cần bạn bình an đủ thì họ cũng nhận được sự bình an và trong sự bình an đó bạn sẽ biết họ đã rời đi chưa. Cách này bạn cần thời gian, cần sự rèn luyện nhưng sự nhận biết sẽ đến từ bên trong bạn và không còn nghi ngờ.
Đi sâu hơn nữa, hãy tự hỏi tại sao bạn ngóng trông về họ? Đó có phải vì bạn thấy chưa đủ không, có phải vì bạn tiếc nuối không, vì bạn ước “giá mình thế nọ, nếu mình thế kia” không? Vậy sự không bình an đó có thực sự đến từ việc họ không còn hiện diện bằng xương thịt trong đời sống của bạn, hay vì bạn tiếc nuối quá khứ, bạn ước bạn phải thế nọ thế kia trong quá khứ, hay chính xác vì bạn không “tha thứ được cho bạn – phiên bản quá khứ”?
Vậy hãy ngẫm lại, siêu thoát linh hồn suy cho cùng có phải việc “tha thứ cho bản thân mình trong quá khứ”/ “sám hối vì những điều mình đã làm không như mình thực sự muốn”, để gỡ cái nhân dính mắc khỏi chính bạn, và tôn trọng sự lựa chọn đi hay ở của họ?
Trong những ca thôi miên, mình gặp những linh hồn chết già cô đơn hay trong vòng tay người thân, những linh hồn chết vì bệnh tật hay tổn thương cơ thể, hay những linh hồn chết trẻ. Họ cảm nhận được giây phút cái chết đến với họ, tác động lên cơ thể của họ; cảm nhận được sự nhẹ nhõm khi rời bỏ cơ thể vật lý nặng nè, cảm nhận sự u ám của việc không cam tâm chấp nhận cái chết hay cảm nhận được sự vui vẻ vì đã hoàn thành xong việc cần làm. Thông thường, mình không đi sâu vào việc họ sẽ đi đâu tiếp theo khi ở trạng thái giữa các kiếp sống; nhưng đôi khi mình được dẫn dắt để thấy họ gặp gỡ, chuyện trò với những vị thầy tâm linh; đôi khi họ chọn ở lại để theo dõi người thân đang sống để an ủi họ, và đôi khi họ chọn quay trở lại chào đón người thân chuẩn bị mất trở về thế giới linh hồn. Hầu như họ đều lơ lửng ở trên cao nhìn xuống ^^ và ở trong hình dáng khi họ còn trẻ (cho dù họ mất lúc già) hoặc không ở một dáng hình rõ rệt nhưng ai cũng biết đấy là ai. Một số ở hình dáng như lúc họ mất, giống như một bà cụ trong lúc lâm chung đã thấy chồng đến đón mình – một người lính chết trận, trong bộ dạng không có đầu, nhưng biết đấy là chồng mình, bà không sợ mà còn vui vì được đoàn tụ. Một số ít hơn – chính là linh hồn họ trong quá khứ hay vị lai đến đón họ trở về; hoặc một linh hồn nào đó, dường như không tuổi, cứ đi theo họ trong rất nhiều kiếp sống, như một người đồng hành tận tụy thầm lặng nhưng tạm thời chưa biết mối liên hệ ra sao.
Vậy bạn thấy đấy, khoảnh khắc rời bỏ cơ thể này chẳng sầu thảm như loài người ngốc nghếch vẫn nghĩ. Nó có thể rất nhẹ nhõm, thoải mái, vui vẻ, tưng bừng và đầy bất ngờ. Chỉ những tiếc nuối mới làm nó trầm xuống.
Hãy sống một đời sống thật trọn vẹn – là hành trang để bạn bước vào khoảnh khắc chắc chắn duy nhất của đời người. Hãy bình thản chấp nhận những gì đã qua như nó vốn là vì nó sẽ giải thoát chính bạn và giải thoát cho người bạn yêu quý. Hãy thực hành điều đó ngay tại giây phút này, bạn và họ sẽ được “siêu thoát” ngay tại đây luôn, chứ không cần chờ đến khi chào tạm biệt thân xác đâu.
Chúc bạn bình an!