CẢNH VÀ TÂM

Đây là một ca quy hồi tiền kiếp rất thú vị theo cách mà thông điệp xuất hiện.  

Tôi đã ngẫm nghĩ nhiều việc nên viết về ca thôi miên chữa lành nào để kết thúc năm con trâu – năm chuyển biến ngoạn mục trong tâm thức của tôi. Và cuối cùng tôi chọn chủ đề này.

Nàng đến với tôi, thực ra cũng chả có gì để chữa lành. Đơn giản vì chồng nàng đến gặp tôi trước, và thuyết phục nàng gặp tôi. Chồng nàng bảo rằng có thể vì nàng sinh ra trong vất vả nghèo khó nên giờ nàng lúc nào cũng tiền tiền, chàng sợ nàng bám vào tiền quá mà quên mất những điều quan trọng khác trong cuộc sống.

Tôi thì cũng tò mò vì đây là lần đầu tiên tôi làm việc với một cặp đôi. Tôi rất muốn biết câu chuyện của mỗi người ra sao và liệu nàng có thấy những điều mà chàng thấy không. Nghe qua có vẻ đơn giản vì có vẻ nàng có gì để “chữa” đâu, nhưng hành trình để đến với cái sự đơn giản ấy lại không đơn giản tí nào. Bởi vì tôi đã phải gặp nàng đến 3 lần liền trong 2 hay 3 tháng gì đó.

Lần thứ nhất, nàng khá hồi hộp. Nàng vào trạng thái và gần như chỉ thấy hai cảnh duy nhất. Cảnh đầu tiên là một gia đình thổ dân trong một túp lều trên núi hoang. Cảnh thứ hai là một công tử áo trắng đời nhà Thanh, phong thái nho nhã, đang đứng giữa các anh em trong một buổi họp gia đình với người cha có thể là hoàng đế. Nàng cười khanh khách “Chết rồi, hay tại em xem nhiều phim cổ trang nên thấy hình cổ trang thế này”. Mọi thứ đứng im, không nhúc nhích, chúng tôi không đi đâu được thêm.

Lần thứ hai, nàng đã thoải mái hơn. Quái lạ. Chúng tôi vẫn gặp lại cái gia đình thổ dân và chàng bạch công tử kia. Nàng nhận ra gia đình thổ dân có 2 vợ chồng và một đứa con gái lớn, một đứa con trai nhỏ. Nàng là cô con gái. Họ sống trong một túp lều trên núi, không có bầy đàn. Công việc hàng ngày chỉ quẩn quanh việc kiếm sống đơn giản bằng tay chân. Còn chàng bạch công tử con vua cũng chỉ quẩn quanh việc dạo chơi ngắm hoa thưởng trà, đời sống rất thanh cảnh. Chúng tôi không thể đi thêm để biết cuộc đời của cô gái thổ dân và bạch công tử ra sao và tại sao nàng lại nhìn thấy họ.

Lần thứ ba. Tôi cứ ngỡ không có lần thứ ba, nhưng nàng thỏ thẻ nàng vẫn muốn thử. Thế là chúng tôi lại gặp nhau. Ơ quái lạ, lại là cái gia đình thổ dân và chàng bạch công tử. Với gia đình thổ dân, cô gái sống một cuộc đời lao động chân tay để kiếm sống, không bè bạn, không chồng con. Khi cha mẹ chết đi, chỉ còn hai chị em nương tựa và nhau. Cho đến khi cô già rồi mất đi, cô khuyên người em trai hãy chuyển đến nơi khác sinh sống, tìm nơi có người mà sống, sống ở đây cô quạnh như thế đủ rồi. Nàng cười “Ơ cái cuộc đời này chán thế, chả có gì đặc biệt, chả làm cái gì cả. Ớ mà sao cái cô này lại thoải mái và yêu đời thế nhỉ, chẳng vương vấn tí bụi trần nào. À mà cái chỗ đồng không mông quạnh, không có một cái gì thế thì có gì mà vương vấn nhỉ, có muốn cũng chả có gì mà vương. Hahahaha”


Rồi đến chuyện bạch công tử con vua. Nàng cũng thấy cuộc đời chàng trôi qua nhẹ nhàng trước mắt. Chàng cứ thong dong ngắm hoa thưởng trà thế thôi. Thậm chí nàng thấy cả một cuộc tranh đấu. Có vẻ như trong số các hoàng tử, có người muốn chiếm quyền nên làm loạn, vua biết được nên xét xử và trừng phạt đám loạn. Nhưng chàng đứng ngoài cuộc tất cả. Chàng thong dong, yêu đời, không vương vấn. Tinh thần ấy …. y hệt cô gái thổ dân kia.

Và rồi nàng bật dậy, cười khanh khách. Aaaaaaa em hiểu rồi. Cái cô kia ở chỗ chả có gì hết nên em nghĩ hiển nhiên cô ấy chẳng có gì mà vương vấn; còn chàng trai này ở nơi tiền bạc, quyền lực, danh vọng bủa vây nhưng không bị làm sao hết, sống một đời bình an bởi vì trong tâm anh ấy không bận lòng bởi những thứ đó. Hóa ra nếu cái tâm mình không bận lòng thì có tiền hay không có tiền cũng không ảnh hưởng. Mình chỉ xem tiền là công cụ trong cuộc sống thôi…..

Tôi đến phục sát đất vị thầy bên trong của nàng. Đúng là nếu không cho nàng thấy hai cái cảnh trái ngược mà tâm y hệt nhau thế này thì nàng sẽ khó mà tâm phục. Hahaha.

Cuối năm rồi, xin gửi bài viết này đến những ai vốn hay “đổ lỗi cho hoàn cảnh”, tại hoàn cảnh thế này nên lòng tôi mới phải thế nọ thế kia, tại người ta như thế với tôi nên tôi mới thế kia thế này …. ^^

Nghiệp lực sẽ cuốn ta đi nếu ta luôn cho mình là nạn nhân của hoàn cảnh. Nhưng khi ta vững chắc từ trong tâm, và để tâm “xây cái cảnh mà ta muốn” thì ta sẽ vượt ra được khỏi cái nghiệp lực cũ. Ngay trong giây phút ta nhận ra điều này và chọn tâm thái khác thì cảnh ngay lập tức sẽ thay đổi.

Xin chúc cho tất cả chúng ta chân cứng đá mềm, khép lại toàn bộ trang đời “nạn nhân của hoàn cảnh”, chuyển hóa tâm mình để chuyển hóa cảnh sống của mình nhé.

Với rất nhiều ánh sáng và tình yêu!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *