CÁI NẮM TAY TRONG ĐÊM

Trải nghiệm hồi quy tiền kiếp, gặp gỡ vị thầy tâm linh, một trải nghiệm nhớ đời với cả nhà thôi miên và chủ thể :’)

Bữa đó mình phải sắp xếp một ca làm trực tiếp vào buổi tối vì không làm ban ngày được. Chủ thể làm lần đầu trước đó một tuần nhưng bị chặn lại vì trong cô có một khối “khó chịu” cứ ngăn cản cô. Lần thứ hai, mọi thứ trơn chu hơn rất nhiều, dù cô đã lăn ra ngủ đến hai mươi phút chỉ sau khi mình nói vài lời.

Gần 11 giờ đêm, mình dẫn cô đến gặp vị thầy tâm linh. Mình bảo, đây là vị thầy ở trong em, chính là bản thân em ở một chiều sâu thông thái và sáng rõ, bản chất là không có hình tướng gì cả, nhưng em vẫn có thể thấy vị thầy đó trong một hình tướng nào đấy để tâm trí em dễ chấp nhận được. Vị thầy hiện ra là một người đàn ông, đang cởi trần và khoanh chân, nhắm mắt, ngồi thiền, dường như không quan tâm đến sự có mặt của cô. Khi hỏi thầy về cuộc sống hiện tại, ông nói “ta đã nói hết rồi còn gì”. Rồi đột ngột cô thấy người đó nắm lấy tay cô, rất chặt, cô không cựa quậy được. Cô thì thào với mình: “Chị ơi, em không cử động được, cả người em chặt cứng. Phần trên cơ thể bị giữ lại rất nặng, còn phần dưới thì như bay bay lên, cứ như bị bóng đè”.


Mình dùng đủ các cách mình biết để giúp cô dễ chịu hơn nhưng không biến chuyển gì, vẫn thấy người cô nằm đơ ra và cô vẫn thì thào khó chịu. Mất vài giây, mình bảo “Em hãy bình tĩnh lại. Đây là vị thầy của em – người cam kết yêu thương em vô điều kiện. Mọi điều người làm chắc chắn phải có lý do. Em hãy thật bình tĩnh lại và hỏi người tại sao lại giữ tay em chặt như vậy.” Mất tiếp vài giây, cô nói “Ông ấy bảo tại em không nghe lời. Em bướng quá. Ông ấy nói một đằng, em toàn làm ngược lại.” Cô cười …. đến đây ông ấy đã buông tay cô, cơ thể cô cử động trở lại dễ dàng.

Các bạn nghe chuyện này quen quen không, hihi? Đó là khi nội tâm của chúng ta luôn cố nhắc nhở ta, báo hiệu cho ta, mà ta toàn làm ngược lại với những gì ta thực sự mong muốn. Lâu dần lâu dần, chúng tạo thành một trạng thái đối lập giữa bên trong và bên ngoài, uýnh nhau dữ dội, không biết đâu là mình, không biết mình muốn gì. Mình thường đùa “Bạn thích đấu tranh? Bạn thích vùng vẫy? Ô kê, vũ trụ sẽ cho bạn phải đấu tranh và vùng vẫy, cho đến khi mệt hết sẩy đi thì thôi, keke”. Có lẽ chủ thể đã quen đấu tranh và vùng vẫy nên vị thầy mới làm cho cô một trải nghiệm nhớ đời để bớt bướng bỉnh với chính bản thân mình đi ^^.

Khi bạn “sống thật” với chính mình, mọi thứ tự nhiên thuận. Nhưng thế nào là sống thật với chính mình, đó là câu hỏi cần nhiều trang giấy trả lời và nhiều trải nghiệm trong đời. Không sao hết, cứ đi từ từ rồi đâu sẽ vào đó.

Chia sẻ thêm nữa từ góc độ của nhà thôi miên, có không ít chủ thể đến với thôi miên trong trạng thái sợ “sợ bị thế nọ thế kia” ^^, câu trả lời của mình là cứ bình tĩnh, bản chất chân thực của bạn vượt xa hơn nhiều cái bạn nghĩ là bạn (trời ơi, ta là con cưng của Thượng Đế/ Vũ trụ cơ mà) nên cứ bình tĩnh, sẽ luôn luôn có cách. ^^

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *