BÀI TÌNH CHO GIAI NHÂN (Phần I)

 
Phần I – MỘT ĐÓA TRÀ HOA PHƯƠNG ĐÔNG
 

Thôi miên tiền kiếp để lý giải những mối quan hệ ở hiện tại, đến với những cuộc đời rất đẹp và rất thơ, và cảm nhận vẻ đẹp ấy.

 
Đây là câu chuyện mà mình tốn rất nhiều thời gian vì không biết phải bắt đầu viết ra sao, chọn cái tên gì để đặt chủ đề và lấy hình gì làm minh họa.Vâng, đây là một chuyện tình về một người con gái đẹp, một câu chuyện có lẽ sẽ chạm vào phần tâm hồn rất sâu trong mỗi chúng ta, chạm vào một câu hỏi muôn thuở: “Tình yêu thực sự là gì?”
 
 

THÔI MIÊN TIỀN KIẾP – GIỚI THIỆU VỀ CHỦ THỂ

 
Chủ thể của ca thôi miên là một phụ nữ trẻ đã có gia đình. Ở bạn toát lên vẻ đẹp Á Đông rất nhẹ nhàng, thanh thoát và giọng nói chỉ nghe qua điện thoại đã thấy xao lòng. Bạn đến với câu hỏi về hai mối quan hệ. Một với người chồng ở hiện tại vui vẻ, hài hước, đầy sinh lực mà ở bên cạnh rất vui, rất yêu nhưng không thực sự sâu sắc. Và một với người yêu cũ thì rất tinh tế, thấu hiểu và chạm được đến tận cùng của trái tim. Với cả hai người bạn đều có một thời gian dài gắn bó, hợp rồi tan, tan rồi hợp chứ không phải chóng vánh. Bạn rất yêu chồng nhưng cũng rất băn khoăn vì chồng ko thể chạm vào bạn sâu đậm như người xưa. Bạn giấu người xưa mọi thông tin, họ chỉ biết bạn vẫn ổn nhưng không biết bạn đang ở đâu, làm gì. Người ấy đã có gia đình rồi. Hai người thỉnh thoảng hỏi thăm nhau và bạn vẫn cảm nhận được sự quan tâm thương mến như ngày nào. Bạn nói bạn muốn hiểu rõ mối nhân duyên với hai người đàn ông, muốn biết bạn cần phải làm thế nào, bởi vì ở bên chồng mà vẫn nghĩ đến người kia thì bạn không chấp nhận “sự ngoại tình tư tưởng” đó.
Trước khi vào phần chính, mình muốn nói đôi điều. Trước hết, bạn hãy nhìn tình huống này với đôi mắt thật bao dung. Bởi vì với vô lượng kiếp sống mà chúng ta đã trải qua, chúng ta hoàn toàn có thể ngay trong một cuộc đời và cùng một thời điểm gặp lại rất nhiều mối nhân duyên xa xưa. Hiện tại bạn chưa rơi vào tình huống đó, không có nghĩa bạn sẽ hoàn toàn không gặp nó ở đời này. Bạn sẽ yên ổn chừng nào có cái gì đó không ngờ xảy ra, và bạn sẽ phải hỏi “Cái quái gì đang diễn ra vậy? Tại sao lại thế?”
 
Tiếp nữa, bạn đã bao giờ cảm nhận bạn thật sâu sắc chưa, bởi vì có rất nhiều chủ thể đến với mình đã nói rằng họ không hiểu điều gì đưa đẩy họ kết hôn với chồng/ vợ hiện tại, họ thấy hôn nhân thực sự rất vô nghĩa, giống như một sự giả tạo, một trò đùa cho dù ở bề ngoài cuộc sống của họ đều đang bình thường theo “tiêu chuẩn” của đời thường.
Và còn nữa, bạn đã bao giờ tự hỏi tại sao chúng ta có thể cùng một lúc yêu đắm đuối rất nhiều nơi chốn, rất nhiều công việc, yêu tất cả những đứa con ta sinh ra, thú nuôi ta chăm sóc, yêu mẹ cha anh chị em; nhưng lại đòi hỏi bản thân và đối phương chỉ được yêu duy nhất một mình chồng hay vợ?
 
Cuối cùng, bạn cho thế nào là “ngoại tình trong tư tưởng”? Có phải là thân xác ở bên người này, nhưng đầu óc tâm trí lại hướng về một người khác không? Nếu thế, bạn có nhận ra là bạn đã và đang “ngoại tình tư tưởng” liên tục với nhiều đối tượng khác nhau không? Bởi vì ở công sở bạn đang làm việc này mà đầu bạn lại nghĩ việc kia, ở nhà bạn chơi với con mà đầu bạn lại hướng tới công việc, khi bạn chăm sóc cơ thể bạn thì tâm trí lại ngập tràn hình ảnh một chuyện tận đẩu đâu. Bạn hãy quan sát xem trong một ngày, có bao nhiêu thời gian là tâm trí bạn ở ngay cùng một chỗ với thể xác vật lý của bạn?Hãy ngẫm lại xem. Nếu cách ta làm một việc là cách ta làm mọi việc, thì có phải rất vô lý là tất cả các thứ khác ta đều làm theo một kiểu nhưng dường như với tình yêu đôi lứa ta lại yêu cầu ta và đối phương làm theo một kiểu khác không? Nếu cứ theo quán tính vẫn làm thì liệu có thực sự làm được một cách tự nhiên không?
 

THÔI MIÊN TIỀN KIẾP – CÂU CHUYỆN BẮT ĐẦU

 
MỘT ĐÓA TRÀ HOA PHƯƠNG ĐÔNG
 
 
 
– Bây giờ mình đang ở Nhật. Mình ở trong một căn nhà đúng kiểu nhà Nhật Bản mà mình mơ ước. Bên ngoài có khu vườn Bonsai kiểu Nhật. Mình trong một bộ kimono đẹp. Ở đây giống như một không gian trà đạo. Không có ai, chỉ có mỗi mình mình. Tại sao lại không có ai nhỉ? Nhưng mà mình cảm thấy mình được là mình. Mình là phụ nữ Á Đông. Mình giống như một người phụ nữ cao quý, chỉn chu, trong một bộ kimono, đang chờ để pha trà. Dường như cảm thấy cuộc sống của mình rất chỉn chu, được coi trọng, giống như mình là trâm anh … rất cao quý.
 
– Bạn có giống bạn bây giờ không?
 
– Hơi khác một chút. Mình không nhìn rõ mặt mình, nhưng mình cảm thấy đây là một người phụ nữ đẹp và đoan trang. Tóc dài, vấn lên, cài lên theo kiểu tóc của mấy cô Nhật Bản, nhưng mình không nhìn rõ mặt mình.
 
– Khung cảnh đó cổ xưa hay hiện đại?
 
– Mình cảm thấy ăn vận theo kiểu truyền thống cổ xưa nhưng mình không biết khung cảnh đó là cổ xưa hay hiện đại.
 
– Hãy nhìn lại không gian đó dưới một góc nhìn rộng hơn, như nhìn từ trên xuống dưới chẳng hạn.
 
– Ồ đây giống như một thành phố cổ vậy. Toàn là nhà cổ cả, không có nhà cao tầng. Nhà gỗ kiểu Nhật Bản ngày xưa, giống như các phố cổ Kyoto. Mình chưa tới Nhật bao giờ nhưng mình có coi film, coi tivi thấy nó giống như một thành phố cổ … rất yên tĩnh. Nhà kiểu cửa gỗ kéo qua kéo về.
 
– Lúc đó bạn đang làm gì?
 
– Mình đang lúi húi sắp xếp hay chuẩn bị đồ gì đó mặc dù căn phòng rất ít đồ. Đúng kiểu phong cách sống tối giản của Nhật. Nhưng mình có cảm giác có cái gì đó liên quan đến trà đạo.
 
– Một ngày bình thường trong cuộc đời của cô gái đó như thế nào?
 
– Mình sẽ thức dậy làm đẹp, vấn tóc, trang điểm, mặc đồ đẹp. Sau đó pha trà, ngồi uống trà, ngắm ra ngoài khu vườn. Cái sàn nhà cao hơn khu vườn nên ngồi ngắm ra ngoài khu vườn Bonsai rất đẹp. Chỉ vậy thôi. Ngoài ra mình chưa thấy mình làm gì khác.
 
– Bây giờ … hình như là cô ấy đang chờ một vị khách nào tới … nhưng vị khách đó vẫn chưa tới…. Mình thấy có vị khách tới … là một người đàn ông nhưng mình thấy còn mơ hồ. Sau đó mình mời ngồi xuống uống trà.
 
– Cô gái đó có sống cùng gia đình không?
 
– Ở xung quanh mình không thấy có ai. Tại sao cả người làm mình cũng không thấy. Mặc dù đó là một ngôi nhà lớn, một khu vườn lớn. Mình cũng tự thắc mắc với bản thân là nếu không có người làm thì làm sao chăm sóc được căn nhà với khu vườn này, trong khi mình không làm gì cả.
 
– Hãy đến với khung cảnh khác xem sao
 
– Mình đang đi dạo trong khu vườn. Có một cây cầu và con suối nhỏ trong vườn Bonsai. Mình đi dạo cùng người đàn ông đó. Nhưng cảm giác đây chỉ là người khách đến chơi thôi chứ không phải người sống trong căn nhà đó với mình.
 
– Bạn cảm nhận cuộc dạo chơi nói chuyện đó ra sao?
 
– Rất bình thường, nhẹ nhàng, không có cảm xúc gì dữ dội, mãnh liệt. Cũng không có gì đó quá mờ nhạt. Nhẹ nhàng giống như hoa đào, nhẹ nhàng và chậm rãi. Giống như một buổi gặp gỡ … như người hiện đại nói là buổi gặp gỡ cuối tuần, đến thăm nhà nhau.
 
– Hãy đến với khung cảnh có gia đình cô ấy.
 
– Cô ấy không có gia đình, và còn không thấy có cả người làm vườn, mặc dù chắc chắn rằng nhất định phải có người làm thì mới có thể chăm sóc được cả cơ ngơi như thế này.
 
– Vậy bạn hãy đến với ngày cô ấy được sinh ra.
 
– Có ba có mẹ … chờ đợi được ẵm lên, đón chào. Có vẻ cũng tại căn nhà đó, sinh tại nhà. Mặc dù mình ko nhìn rõ mặt cha mẹ nhưng họ vẫn ăn mặc theo kiểu kimono của Nhật. Họ vui mừng, âu yếm và nâng niu em bé. Mình đang trong tay người cha, người cha bế rồi đặt mình xuống sàn nhà. Mình không khóc. Rồi người cha quay qua bên chăm sóc người mẹ. Cảm thấy không khí rất ôn hòa. Và … sao căn nhà trống như vậy mặc dù cơ ngơi rất lớn …. Sao không thấy ai cả … bà mụ đỡ đẻ cũng không thấy đâu. Em bé thấy bình yên và thân thuộc với căn nhà này…. Hình như loáng thoáng có một chú chó với một con mèo nhưng lại biến mất rồi.
 
– Em bé đó lớn lên ra sao?
 
– Căn nhà này, khu vườn này. Cảm thấy như cả thế giới của em bé ở trong cái khuôn viên rộng lớn này thôi. Lớn lên trong sự rất chỉn chu. Còn nhỏ nhưng ăn mặc rất chỉn chu, rất đẹp, hòa mình cùng thiên nhiên trong vườn…. Bố và mẹ ngồi trong nhà nhìn em bé dạo chơi ngoài vườn. Bố mẹ chẳng làm gì cả … chỉ ngồi bên bàn trà. Cảm thấy bố mẹ hạnh phúc thế, giống như một cặp đôi kiểu mẫu … nhưng em bé ngoài vườn chỉ chơi một mình không có ai khác. Em bé chấp nhận việc đó, không có cảm giác muốn ra ngoài, chỉ chơi một mình với cỏ cây, với khung cảnh trong vườn thôi… Con chó lúc nãy xuất hiện, màu vàng… cùng giống chó với chú chó Hachiko.
 
– Bố mẹ cô bé làm việc gì?
 
– Mình thấy hình ảnh trong nhà có cây kiếm giống như là kiếm Nhật. Có thể bố cô giống như một kiếm sĩ, võ đạo gì đó, một người đàn ông rất mạnh mẽ. Ồ … cặp này giống như là trai tài gái sắc vậy. Người mẹ giống như một người phụ nữ Nhật điển hình, còn bố giống như là anh hùng, quân tử vậy đó.
 
 
– Hãy tiếp tục xem cô bé lớn lên ra sao?
 
– Cảm thấy có các hoạt động cầm kỳ thi họa như thêu thùa, vẽ tranh, đều là học ở trong nhà. Dĩ nhiên phải có người dạy nhưng chỉ thấy cô bé ở một mình, có các hình ảnh thêu và vẽ thôi .. như là một người con gái kiểu mẫu. Cô ấy thích những việc đó và không thắc mắc tại sao mình chỉ có một mình, giống như là cô ấy chấp nhận điều đó. Cô ấy vui khi vẽ, thêu và thấy hài lòng về bản thân. vì thấy mình lớn lên vừa xinh đẹp bên ngoài lại vừa có các kỹ năng cầm kỳ thi họa, vừa thú vị ở bên trong, và bố mẹ cũng rất hài lòng về cô.
 
– À nhà có khách… Giống như có hai cha con. Cô ấy thấy một người thanh niên khác nhưng không có cảm xúc nhiều, chỉ là đón tiếp như một người bạn của cha mẹ thôi. Người lớn nói chuyện với nhau… cô gái không biết có chuyện gì. Hình như người thanh niên này chính là người đàn ông lúc nãy đến nhà thăm và tiếp chuyện với cô gái. Nhưng người thanh niên này lúc này còn trẻ lắm, như thiếu niên á, còn lúc nãy người đàn ông đó giống như đã lớn, trưởng thành rồi.
 
– Hai người họ có tình cảm với nhau không?
 
– Có thiện cảm với nhau nhưng không phải tình cảm yêu đương. Chỉ là có thiện cảm.
 
– Sau đó bố mẹ cô đi đâu?
 
– Cô không biết. Cô cảm giác người đàn ông đó vừa đi đâu xa về như chiến trận gì đó và lần này về … vì cô ấy thấy bố cô có liên quan đến kiếm đao nên có vẻ bố cô cũng đi xa, chiến trận gì đó. Một cái gì đó liên quan đến việc lớn của đàn ông….
 
– À bố mẹ của cô ấy mất rồi … Cô ấy đến mộ thăm hai người… Cô ấy đặt trái cây lên … (giọng nghẹn ngào) Ở trước mộ có khung kính. Cô ấy biết hai người đã mất rồi và cô ấy chỉ còn lại có một mình thôi… Cô ấy cảm thấy cô ấy chấp nhận việc này. Cảm thấy một cảm giác rất là bâng khuâng nhưng cô ấy không chống lại cảm giác đó. Cô ấy cảm thấy đây là một cuộc sống xảy ra như nó cần phải xảy ra thôi.
 
– Cô ấy chào bố mẹ và ra về. Cả dáng đi của cô ấy cũng thanh lịch và quý phái. Dường như đây là một vẻ đẹp mà không ai có thể chạm vào được.. tại vì vẻ đẹp quá cao quý.
 
– Bạn hãy đến với ngày quan trọng trong cuộc đời cô ấy.
 
– Cô ấy không biết chuyện gì đang xảy ra. Chỉ biết hôm đó mặc một bộ kimono rất là đẹp, và ngày hôm đó có rất nhiều người đến nhà. Giống như một ngày lễ gì đó như lễ trưởng thành, để mọi người biết là trong nhà này có cô ấy và cô ấy đã đến tuổi trưởng thành. Và cô ấy tỏa sáng ở giữa đông khách khứa. Cô ấy tỏa sáng rất đẹp. Lúc đó bố mẹ còn sống và rất tự hào về con gái của mình. Và khách khứa cũng toàn là những người cao quý, những người trong giới thượng lưu. Hình như gia đình cô ấy cũng trong giới thượng lưu liên quan đến võ kiếm, nghệ thuật…. Cô ấy cảm thấy mình được là chính mình và cô ấy tỏa sáng như một đóa hoa. Cô ấy cảm thấy vui nhưng mà cô ấy không kênh kiệu. Cô rất là có cốt cách như một người phụ nữ truyền thống. Nụ cười của cô ấy rất đẹp. Cô ấy như một nàng thơ của xứ hoa anh đào, nhưng mà tuyệt nhiên không có chuyện gì xảy ra liên quan đến hôn nhân, yêu đương hay lấy chồng. Buổi lễ chỉ để giới thiệu cho thiên hạ biết là trong nhà có một cô gái đã lớn.
 
– Điều gì làm cho ngày hôm đấy là quan trọng với cô ấy?
 
– Cô ấy thực hiện nghi lễ trà đạo và cô ấy quá đẹp. Cả giọng nói của cô cũng nhẹ nhàng thanh thoát. Giọng nói đó chỉ có những người ở tầng lớp đó mới có giọng nói sang trọng và quý phái như vậy, mới có cách nói với ngôn ngữ cao như vậy.
 
– Hãy đến với ngày quan trọng khác trong cuộc đời cô ấy xem sao?
 
– Bây giờ quay trở lại với cái ngày cô ấy đón vị khách kia. Anh chàng này là cậu thiếu niên cô gặp lúc tuổi teen. Giống như cậu ấy đi xa về. Giờ cậu ấy trưởng thành, chững chạc hơn. Cậu đến thăm với tư cách là một người bạn nhưng có vẻ như cậu ấy bắt đầu thấy thích cô này … nhưng mới chỉ dừng lại ở đây thôi chứ chưa có gì sâu sắc hơn.
 
– Vậy tại sao hôm đó lại là ngày quan trọng với cô ấy?
 
– Vì cô ấy không biết … có thể đây là ngày đánh dấu tình cảm mới hoặc cuộc đời sang trang mới mà đoạn đời đó có cậu này…. Bây giờ là lúc cậu này ra về. Cậu quay lại chào cô, nắm lấy tay cô và hôn lên tay cô … Kiểu này thường ở Phương Tây mà tại sao lại có ở Nhật Bản. Có lẽ nào cậu này vừa trở về từ Phương Tây … có lẽ nào cô này vừa được giáo dục theo cách truyền thống lại vừa giáo dục theo kiểu Phương Tây … Cô này nhận ra … Ơ … tại sao lúc này mình nhận ra là … cách cung kính của cậu này lại rất giống với thái độ trân trọng và cung kính của bạn trai cũ của mình … Cảm giác cầm tay mình lên và nâng niu như vậy cảm giác người ta rất trân trọng mình … Cảm thấy hai người rất giống nhau … nhưng mình ko biết hai người có là một … Anh này đi về rồi. Đối với cô này hôm nay cũng chỉ là một ngày gặp lại một người bạn cũ của gia đình thôi. Còn với anh này, anh ấy có cảm giác như là bây giờ muốn chăm sóc cho cô này. Nhưng cô đã trở lại với mái hiên trước nhà và ngắm cảnh. Cảnh ở khu vườn rất đẹp. Mà tại sao không thấy cô này làm gì hết, suốt ngày chỉ thấy pha trà, uống trà rồi ngắm cảnh thôi.
 
– Cô này và anh này là vợ chồng. Hai người đúng là kiểu mẫu như cha mẹ cô này đã từng. Giống như một người đàn ông anh hùng và một người con gái đẹp. Anh này rất nâng niu cô. Anh trở về ngoài trời lạnh, anh đóng cửa lại và áp tay lên hai má cô và nhìn cô rất tràn đầy yêu thương. Anh rất trân trọng cô. Cuộc sống của hai người rất ngọt ngào nhưng không thấy có con. Đối với cô đây là một người đàn ông vững chãi…. Bây giờ thấy có hai đứa con, 1 trai, 1 gái. Hai bé giống cô hồi nhỏ ở chỗ hai bé ăn mặc rất chỉn chu, sạch sẽ, thơm tho. Mặc đồ truyền thống và nhà rất gia giáo. Hai bé đến bên bố mẹ và ngồi xuống bên cạnh bố mẹ rất ngoan, có tôn ti trật tự. Cảm thấy có sự tôn nghiêm trong gia đình, vừa có tình cảm thắm thiết nhưng lại rất tôn nghiêm, tinh tế chứ không suồng sã. Đúng kiểu gia đình trâm anh thế phiệt. Mà tuyệt nhiên chỉ thấy có 4 người, không thấy người làm đâu hết …. À đã thấy người làm xuất hiện rồi. Một người phụ nữ lớn tuổi, đi vào đưa đồ cho nhà này, để lên bàn và rất cung kính như thể là phim cổ trang mà người ta đưa đồ xong rồi, phải lui lại sau đó mới dám quay đi.
 
– Hình như anh này đi làm ở bên ngoài, làm cái gì đó rất lớn, như là một vị tướng vậy. Nhưng lại không có vẻ dữ dằn của một vị tướng mà lại rất thanh tú, hiền dịu và ấm áp. Những sinh hoạt bình thường nhưng họ vẫn ngồi thẳng lưng. Cốt cách của họ hơn những người bình dân. Hai đứa con mắt một mí mà mí cong cong lên rất dễ thương. Hình như hai bé sinh đôi, thấy trạc tuổi nhau. Họ là gia đình nhưng không suồng sã, ồn ào mà trong gia đình giao tiếp với nhau rất thanh lịch. Nói chuyện nhỏ nhẹ với nhau. Nụ cười cô gái rất đẹp, như là sáng bừng cả góc phòng. Không khí rất hạnh phúc.
 
 
– Hãy quan sát khi họ về già.
 
– Họ về già vẫn đẹp như vậy. Chỉ có tóc bạc thôi nhưng vẫn đẹp lắm. Lúc đó họ ý thức được họ có con và cháu nhưng ko thấy xuất hiện. Họ vẫn sống ở đó. Cái cơ ngơi đó quá đẹp và quá rộng. Cô gái này sao cả đời chỉ thấy ở đây và mộ của bố mẹ, thỉnh thoảng ra đường dạo chơi dưới cái hàng hoa anh đào, với cây dù Nhật kiểu cổ. Nhưng mà ko thấy cô có quá nhiều sinh hoạt, nhiều hoạt động. Cô hài lòng. Ngay cả việc cô dạo chơi dưới hàng cây hoa anh đào lúc hoa anh đào nở rộ cô đã cảm thấy cuộc đời rất đẹp rồi. Và dường như cô dạo chơi như vậy làm cho con phố đẹp hơn. Việc cô xuất hiện ở bên ngoài làm cho người dân ở bên ngoài tán thưởng. Họ nhìn cô mà không dám nhìn lộ liễu. Họ chỉ dám lén nhìn cô và thán phục thôi.
 
– Hãy đến với ngày cuối đời của cô xem sao.
 
– Ngày cuối đời, cô ngồi gần bên hiên nhà, nhìn ra mảng xanh ở ngoài vườn. Cô uống trà. Cô cảm thấy mệt nên cô .. có một chiếc ghế bệt dưới sàn nhưng lại có dựa.. và cô ngồi lên đó và dựa vào, chống tay lên trán, và cứ thế cô đi … đẹp như một bức tranh. Giống như cô trút hơi thở cuối cùng, rất nhẹ nhàng, sau khi cô uống trà và cô cảm thấy rất hài lòng với cuộc đời này. Ngay cả khi cô mất, nụ cười cô cũng rất đẹp. Lúc này là một bà già rồi nhưng mà chỉ có tóc bạc thôi, ngoài ra mọi thứ cốt cách vẫn rất quý phái. Chồng cô lúc đó còn sống và biết là ngày này sẽ đến nên chấp nhận chuyện này. Chồng cô tới và đặt cô trong lòng của anh ấy, và cứ giữ cô ở trong lòng như thế, và nhìn ra bên ngoài khu vườn.
 
– Cô ấy cảm thấy hài lòng về cuộc đời. Thấy mình đã sống một cuộc đời thật đẹp và những thứ liên quan tới mình điều gì cũng đẹp và êm ái, không có những nỗi khổ và trắc trở cuộc đời, chỉ là thuận theo chiều như cha mẹ già rồi mất, rồi hôn nhân đến, sinh ra những đứa con nề nếp gia giáo. Cô cảm thấy một cuộc đời không có gập ghềnh, được chồng thương yêu và tỏa sáng rực rỡ hết sức mình.
 
– Ý nghĩa của cuộc đời đó là gì?
 
– Là làm đẹp cho cuộc đời. Tại vì chỉ cần sự xuất hiện của cô ấy là cái không gian đó đẹp. Khi cô cười là tất cả mọi người đều hạnh phúc. Đẹp và còn gia giáo, cao quý nữa. Cô ấy không làm gì. Cô ấy chỉ pha trà thôi.
 
Khi hỏi về ý nghĩa cuộc đời đó trong hiện tại thì bạn chia sẻ là bạn thích nhưng chưa bao giờ tìm hiểu trà đạo Nhật. Bạn mới chỉ tìm hiểu trà đạo Việt Nam và cảm thấy khi đó bạn được thực sự là bạn, cảm thấy sự tôn nghiêm đó trong trà đạo. Bạn thích trà và những nghi lễ cung kính, nề nếp, quy tắc, lễ nghi. Khi còn nhỏ mình luôn ước có một gia đình nề nếp quy củ, có tôn ti trật tự, mọi người nói với nhau bằng ái ngữ.
 
– Tại sao cô ấy không làm gì khác ngoài pha trà và ngắm mọi thứ?
 
– Vì cô ấy thích mọi thứ chầm chậm và nhẹ nhàng như vậy. Những thứ khác có vẻ quá nặng nhọc với cô.
 
– Tại sao không thấy người làm đâu?
 
– Người làm chỉ xuất hiện những lúc cần đưa đồ gì thôi vì khu nhà này quá rộng, họ ở một khu riêng khác và chỉ đến khi cần đưa gì đó.
 
– Hãy cảm nhận lại người chồng cô ấy xem bạn có quen ở hiện tại không?
 
– Người chồng đó cốt cách, phong cách, sự ấm áp dịu dàng giống như bạn trai cũ. Cũng cao cao như vậy. Mình không nhìn rõ mặt nhưng mình cảm nhận rất rõ ánh mắt nhìn ấm áp, cứ chỉ ấm áp và dịu dàng như vậy.
 
P/S: Vì nàng quá đẹp nên mình phải tìm mãi những bức hình cho nó ra được “cái chất” của nàng trong hình dung của mình. Chưa thực sự thỏa mãn 100% vì chưa có bức trà đạo nào cả nhưng mình thấy những bức hình này làm mình rất nhẹ nhõm và tươi mới khi nghĩ đến nàng. Trong đời mà một lần được ngắm một bậc tuyệt sắc giai nhân và rất mức tôn quý đó cũng sướng cả một đời nhỉ ^^
 
Mời các bạn đọc tiếp phần II tại đây và phần bổ sung tại đây.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *