Thôi miên lượng tử để tìm hiểu các mối quan hệ và chữa lành nỗi sợ
Chủ thể của ca là một bạn nữ siêu cẩn thận. Bạn muốn gặp tôi trước khi đặt lịch thôi miên để hỏi cặn kẽ về những điều bạn băn khoăn thay vì chỉ chat qua tin nhắn facebook. Chắc có duyên với nhau nên tôi nhận lời gặp bạn, vì trước giờ tôi chưa bao giờ gặp chủ thể nào bên ngoài trước khi vào ca.
Bạn từng có trải nghiệm bị vong nhập, sau đó phải tụng kinh một thời gian mới hết. Bạn cũng có một trải nghiệm lạ trong thiền. Hôm ấy ngồi mãi không thiền được, bạn tính bỏ cuộc luôn, kệ đến đâu thì đến, thì trong vài giây phút cuối cùng, bạn nhìn thấy hình ảnh những đám mây màu hồng, và tiếng của bà ngoại đã mất nói rằng “Hãy tha thứ cho nó đi”. Nó ở đây là người yêu đầu của bạn, người để lại một nỗi đau sâu sắc cho đến giờ bạn vẫn không quên được. Bạn cũng có câu hỏi về một người hiện tại mà bạn vừa thấy quyến luyến, yêu thương nhưng lại vừa có một nỗi sợ vô hình không dám tiến tới với họ, hai trạng thái ấy cứ đấu tranh, giằng xé mãi trong nội tâm.
Mở đầu bạn thấy mình đang đứng trước cửa bốt điện thoại màu đỏ, đặc trưng của nước Anh, có thể tầm năm 1840 -1850. Ngoài đường có những người đàn ông và phụ nữ trong trang phục đặc trưng đang qua lại. Đứng cạnh bạn là một người đàn ông, không biết là ai, có để râu, đội mũ phớt nâu, mặc vest kẻ caro màu nâu, một người cũng đang chờ để gọi điện thoại. Bạn là một người phụ nữ, cầm ô, đội mũ lệch, mặc váy xòe phồng, đeo găng tay, mặt tròn đầy, trắng trẻo, tầm ngoài 30 tuổi. Có vẻ có quen người đàn ông kia, nhưng không có tình cảm gì lắm.
Trở về nhà, cô gái đang nấu bếp. Người đàn ông đó là chồng cô. Họ có hai đứa con, một trai, một gái, tầm 5-7 tuổi. Họ ở trong một căn nhà gỗ có mái hiên, có lò sưởi, ống khói, bên trong có treo nhiều khung ảnh, một gia đình trung lưu bình thường. Bên ngoài có vườn, có rau và hoa do người vợ trồng. Người chồng có vẻ làm việc nghiên cứu gì đó, nên không động tay đến việc nhà, việc nhà là của phụ nữ. Người chồng tập trung cho công việc để kiếm sống, người vợ quan tâm đến hai đứa con, nói chung mỗi người một trách nhiệm riêng và chu toàn với gia đình. Bạn thấy quyến luyến nhìn vào một cái khung ảnh, đó là hình người chồng, có râu, trán cao, tóc vuốt sang một bên, có học thức và có vẻ có một chút địa vị.
Người chồng bị bệnh, liên quan đến ho và qua đời khi mới tầm bốn mấy tuổi và các con khoảng 14-16 tuổi. Anh ta đang nằm trong áo quan đặt trong nhà (bạn mô tả căn nhà, các phòng và mọi thứ sắp đặt rất kỹ lưỡng), mọi người thân xung quanh thấy thương tiếc nhưng không quá bi ai. Lúc này gia đình họ có vẻ khá giả hơn trước. Người vợ không đau khổ mà biết ơn và trân trọng với thời gian mà họ đã chung sống với nhau.
Đến lúc này, bạn òa khóc nức nở và nói rằng thực ra khi cô ấy cầm tay chồng và áp lên má mình, bạn hiểu rằng người vợ rất buồn và cảm thấy mất mát. Những người xung quanh không ai khóc, giống như họ đã chuẩn bị tâm lý rồi. Nhưng người vợ thì khóc. Hóa ra gia đình này rất tình cảm, người chồng rất thương vợ nhưng là con người của công việc, trách nhiệm với công việc nên không thể hiện nhiều tình cảm ra ngoài. Người chồng đó chính là người bạn thương ở hiện tại. Người vợ không muốn chồng ra đi.
Khi về già, con cái đã lớn hết, người vợ lúc này là một bà lão ngồi đan len trên cái ghế tựa đu đưa nhưng không cảm thấy sợ khi sắp đối diện cái chết, mà ngược lại còn vui vì sắp được gặp chồng. Cuối đời, bà được chôn cất bên cạnh chồng mình. Bà cảm thấy thỏa mãn với tình yêu, với cuộc đời đó. Đó là khoảng năm 1936.
Lúc này bạn khóc vì cảm giác vui mừng, xúc động khi được đi cùng chồng, được nằm cạnh bên mộ chồng. Cuộc hội ngộ của hai linh hồn như cuộc gặp mặt của hai ánh sáng có màu đỏ cam tươi (người vợ) và màu nho nâu trầm (người chồng). Một cảm giác vui mừng phát khóc khi được gặp lại nhau. Rồi hai ánh sáng bắt đầu cuốn vào nhau.
Ý nghĩa cuộc đời đó là yêu và được yêu, không thể tách rời, sẽ theo nhau đi mọi kiếp. Bạn được nhìn thấy kiếp sống đó, vì trong cuộc đời này bạn không muốn kết hôn với ai, chỉ muốn chờ người đó, bởi vì hạnh phúc trong cuộc đó quá lớn đến mức là bạn không có tin tưởng sẽ hạnh phúc khi gặp người khác. Bạn đã rất xúc động khi gặp người đó, vì đã chờ họ rất lâu.
Lúc này, bạn nhận ra hình ảnh mặt trời bạn nhìn thấy đầu tiên lúc vào ca là Nguồn, cả hai linh hồn được tách ra từ Nguồn. Một chấm đen tách ra từ Nguồn, sau đó tách ra làm hai. Cả hai đã gặp nhau 77 kiếp.
Hai đứa con trai, con gái của họ lệch nhau một tuổi. Con trai tháo vát nhưng khá hư, cục tính nên người vợ hay đánh nó; đó chính là người yêu đầu tiên của bạn ở hiện tại. Còn con gái là một người bạn gái đã giới thiệu người yêu sau này cho bạn. Bạn nói rằng khi hai đứa trẻ quan sát tình cảm của bố mẹ, chúng biết rằng nguyện vọng của mẹ là được gặp lại bố một lần nữa, nên chúng đã nguyện xuống kiếp sống này để giúp bố mẹ gặp nhau.
Bà ngoại của bạn ở hiện tại, chính là người mẹ của bạn trong kiếp sống đó. Bà ngoại rất thương cháu trai vì hay bị mẹ đánh phạt. Người con trai đó thực ra rất tình cảm, rất giống bố, rất thương nhưng không biết thể hiện tình cảm. Lúc này bạn mới nhớ ra hình ảnh cái bốt điện thoại lúc đầu chính là nơi hai vợ chồng gặp nhau lần đầu tiên. Anh ta nhường bạn vào trước, rồi làm quen với bạn. Anh ta giống như một nhà khoa học, một nhà nghiên cứu gì đó. Lời nhắn của bà ngoại “Hãy tha thứ cho nó đi” trong lúc thiền là bởi vì người yêu đầu tiên (đứa con trai) xuất hiện trong kiếp sống này không phải để bạn đau khổ, mà để thực hiện ước nguyện của bạn (người mẹ) là được gặp lại người chồng của kiếp sống đó trong đời hiện tại này. Nó rất giống bố vì là một người có ý chí – đó cũng là một trong những điều người vợ rất yêu ở chồng. Chính vì vậy mà bạn có sự quyến luyến với anh người yêu đầu. Lúc này bạn nhận diện thêm một người quen khác nữa – một người rất thích bạn ở hiện tại nhưng bạn không có nhiều tình cảm. Đó là người hàng xóm đã luôn mến mộ người vợ và theo đuổi người vợ khi chồng cô mất. Họ muốn gặp lại bạn một lần trong cuộc đời này nhưng cũng rời đi với duyên nợ của họ.
Trong ca thôi miên, bạn nhận được thông điệp từ Higher Self rằng họ là MỘT, chẳng có nỗi sợ, chỉ còn lại sự trống rỗng, “Dù có yêu ai rồi cũng quay về thôi”. Nhưng bạn vẫn còn cảm giác sợ, sợ sự kết hợp rồi lại rời xa nhau.
Tôi nhận thấy rằng đây là một trong số vài trường hợp mà Siêu thức hay các vị thầy tâm linh từ chối “chữa lành”, bởi vì đó là việc cần thiết để chủ thể phải tự trải nghiệm, tự vượt qua. Mọi thứ vô thường, một mối quan hệ có thể ở bên nhau bao lâu là điều không thể biết trước, nhưng nếu không thử cho nhau một cơ hội thì sẽ không có gì bắt đầu cả. Tôi chúc lành và hi vọng bạn có thể sớm vượt qua nỗi sợ này.
Tôi không viết nhiều về những tình yêu đôi lứa, tình yêu xuyên kiếp, về linh hồn song sinh, tôi không ngợi ca hay thần thánh những mối quan hệ ấy vì tôi thấy mối quan hệ nào cũng là mối quan hệ tâm linh vì tương tác của chúng theo cách này hay cách khác, khổ đau hay hạnh phúc, đều khiến ta phải nhìn vào cái tâm mình để nhận ra cái gì đó. Ta đừng ngộ nhận rằng ta chỉ có một người yêu xuyên kiếp rồi đắm đuối bám dính trong ngôn tình … bởi đơn giản ta chỉ hỏi về người ta đã gặp, chứ ta đâu có hỏi về người ta chưa gặp. Hãy chọn lựa trải nghiệm cuộc sống mà ta muốn, con người với những phẩm chất ta muốn trở thành, rồi vũ trụ sẽ tự đưa ta đến với người ta cần gặp.
Tham khảo bài viết khác về linh hồn song sinh tại đây.