VỊ PHARAOH DỄ CHỊU NHẤT (Phần 1)

Đây là một trong số hiếm hoi ca thôi miên lượng tử đi về một thời kỳ lịch sử có thực của nhân loại và có rất nhiều thông tin cơ sở để làm manh mối tìm kiếm, xác minh trong những ghi chép được chúng ta ghi nhận về lịch sử văn minh loài người. Nhưng dù có tìm được hay không thì bản thân câu chuyện đã mang một ý nghĩa quá đối tuyệt vời cho những ai cần đến.  

CÂU CHUYỆN BẮT ĐẦU

Em thấy Kim tự tháp ở phía bên tay phải của mình. Có vài làn gió thổi và khi gió thổi thì cát sẽ bay bay trong không khí tạo ra một cái lớp màu vàng mờ giống như vải lụa. Em đang đứng trên một đụn cát cách khá xa cái Kim tự tháp đấy. Không gian không có gì ngoài cát và một cái kim tự tháp đó. Bầu trời màu xanh nhạt, gió rất mạnh. Em thấy thoải mái, bình yên. Em giống như một phần nhỏ của thế giới này. Em đang tận hưởng cái việc là phần nhỏ của thế giới như thế. Em chỉ đứng quan sát. Tay em có một cái gậy … Nó giống cây quyền trượng hơn á. Em có thấy mình là một người da đen, một người đàn ông, trung tuổi, cởi trần. Lối ăn mặc của em khiến cho em cảm thấy mình …. ủa ủa có phải em không vậy…. Nhìn người đấy giống như là Pharaoh vậy. Phía sau còn có đoàn tùy tùng, giống như họ đang đứng đợi em còn em thì nhìn về phía trước, phía kim tự tháp, giống như đang đứng nghỉ ngơi. Đoàn tùy tùng phía sau em quấn mình trong lớp vải trắng, cầm mấy cái gậy mà bên trên có cái hình tròn tròn như lá cọ. Có những người bưng theo cái gì đó như cái thau vàng. Họ xếp thành hai hàng phía sau em. Em thấy hãnh diện tại vì thấy đế chế của mình xây dựng được một cái kỳ quan như thế. Không phải chính em xây nó mà giống như là tổ tiên ông cha đã xây, còn em chỉ là người kế tục, em thấy tự hào với ông cha mình.

Bây giờ em thấy mình đang ngồi ở một chỗ giống như là ốc đảo tại vì có cây cỏ, dù xung quanh có sa mạc. Em đang ngồi trên ngai. Lúc này quần áo của em màu trắng, có họa tiết vàng, không còn cởi trần nữa, bên dưới giống như là một cái váy trùm lên. Có người hầu xung quanh. Chỉ đơn giản là một buổi bình yên, không có gì xảy ra cả. Đây là một nơi khác với đụn cát lúc trước, khá gần với cái Kim Tự Tháp em nhìn lúc trước, vẫn ở bên phải nhưng phía sau em. Em khoảng ba mươi mấy tuổi. Em thấy số 38.

Mọi thứ xung quanh em lúc này có kiến trúc ngoài trời bằng đá trắng, cọ, nước được dẫn theo những cái kênh xuyên suốt luôn những con đường. Đang mở rộng ra cả một thị trấn.

Giờ em thấy cảnh một khu chợ. Những cái sạp được căng bằng vải, bằng da, dưới hai bên có hàng hóa. Em đang đi ở hàng trái cây. Mọi người đi qua rất nhộn nhịp. Họ còn dắt lạc đà vào giữa khu chợ nữa. Cái màu sắc của thành phố này chủ yếu là màu trắng vàng. Những người xung quanh không biết em là ai. Em có một toán người đi cùng nhưng mọi người vẫn hoạt động bình thường. Có một người phụ nữ đi ra, trùm đầu, tặng cho em một túi trái cây.

Cảm giác của em từ lúc em nhìn thấy Kim Tự tháp đến giờ là đều có một cảm giác chung là em đang tận hưởng sự hưng thịnh của đế chế của mình. Em chỉ là người kế thừa những gì đã được gây dựng từ trước thôi nhưng em vẫn hãnh diện về điều đấy. Người dân cũng không có xa cách…. Lúc này em không thấy mình giống như một pharaoh đâu, giống như một vị quan ấy, và trẻ hơn lúc trước mà em thấy em là pharaoh. Cái dáng đi của em cũng khệnh khạng hơn nữa.

Nhà em có những cột đá cao, có cái hành lang và cột đá trên hành lang đấy, có vườn cây xanh xung quanh. Em không thấy giống sa mạc gì cả, có nhiều cây. Có nhiều người nữ đi qua đi lại. Em đang đứng ngoài hành lang ở trong khu nhà của mình, giống như cha em là tể tướng hay gì đấy. Nơi em thích nhất là cái hành lang đấy, vì trong nhà thì tối còn ở hành lang thì có vườn và ngắm mấy cô nữ đi qua đi lại. Lúc này em trẻ, giống như khi em ở khu chợ, thậm chí còn trẻ hơn một xíu.

Gia đình em có bố, mẹ, còn một người nữ nữa mà em không biết quan hệ ra sao. Em ít gặp bố em. Ông ấy có vẻ khá nghiêm khắc. Còn mẹ em thì … có mái tóc xoăn. Mẹ em hiền, tốt. Còn người kia thì giống như chị em á, nhưng em chỉ nhớ về người đó như ký ức trong đầu thôi, giống như người ấy đã đi xa rồi á…. Chị ấy đi lấy chồng. Chị ấy không lấy chồng trong nước. Chị ấy được gả cho người ở đất nước khác ….à bộ lạc khác. Em ít gặp bố vì ông ấy hay đi gặp nhà vua, ông ấy ở trong cung điện suốt.

Hàng ngày bình thường, em lông bông. Em chỉ đi ra chợ và chơi lêu lổng thôi. Thỉnh thoảng em sẽ đọc sách cùng với mẹ. Em thích cái việc cầm trái cây, xong đứng ở hành lang ăn và ngồi ở đấy. Bây giờ em khoảng …. 17 tuổi. Em không có nhiều mục đích sống … và em cảm thấy hơi chán. Tại vì ngày nào cũng như ngày nào. Em thấy mọi thứ không cần phải lo nghĩ gì á, nhưng mà cứ dạo chơi suốt thì cũng chán mà em cũng không biết phải làm gì khác nữa. Em có phải học nhiều, thiên văn, địa lý, toán. Có một người thầy sẽ đến giảng cho em. Thỉnh thoảng sẽ có mẹ em ngồi cạnh giúp em học cùng. Mà thực ra mẹ em chỉ sợ em buồn ngủ, ngủ gật thôi nên mẹ em ngồi cùng để giục. Em thích thiên văn …. nhưng em không thích toán…. À học toán cũng được. Có một môn về chữ, chữ cổ á, chủ yếu là mẹ em sẽ dạy em, nhưng em không thích môn đó. Em thích thiên văn với toán hơn. Thầy của em mặc đồ màu trắng, râu tóc rất là dài. Tóc ông ấy búi lên ở trong cái khăn trắng. Sao cảm giác giống người Ấn Độ hơn, mặc dù da ông ấy cũng hơi đen ấy. Ông ấy đặc biệt rất là cao to luôn.

Ông ấy không giống người bình thường, người dân em rất lùn, thấp. Còn ông ấy thì cao. Người ông ấy phủ trong áo choàng trắng nên em không nhìn được, chỉ biết là ông rất cao to thôi. Giữa chán ông ấy còn có một cái hạt đỏ nữa. Người xứ em nhìn rắn chắc, có cơ bắp nhưng mà thấp và da đen. Em cũng có cơ bắp nhưng em không cao lắm đâu.

Bây giờ là một bữa ăn trong gia đình em. Trên một chiếc bàn hình chữ nhật, có bốn cái ghế nhưng mà giờ chỉ còn lại có ba người ngồi thôi. Em thấy một đĩa oliu, thịt nhiều, có món cá … ờ không có nhiều rau đâu, toàn thịt thôi. À … ờ giống như là ăn bốc như vậy á. Có mấy cái thìa bằng bạc nhưng mà em thích nhúp mấy quả oliu trên cái đĩa cá hơn. Đó gần như là thứ rau duy nhất ở đó, vẫn có một số món rau lá nhưng em chỉ thích oliu thôi.

Một ngày quan trọng trong cuộc đời em. Em thoáng thấy có hai hình ảnh. Hình ảnh đầu tiên mà em nhìn thấy đó là cảnh bị cháy giống như là chiến tranh, nhưng mà hiện tại thì em đang ở đám cưới của chị gái em. Đám cưới không có gì đặc biệt, có người tung bông thôi. Sau đó thì em đi đến bên cạnh …. anh rể à. Sau đấy họ đi sang cái biên giới, một con sông, đi qua một con sông sau rồi không không có gì nữa. Em lúc đấy còn nhỏ, nhỏ nữa. Mẹ em thì hơi khóc, còn bố em thì … em không đoán được cảm xúc trên mặt bố em. Mặt ông ý không biết là đang tiếc nuối hay đang hãnh diện tự hào nữa. Nhưng mà em chỉ thấy rằng là mình bị hụt hẫng đi xíu vì ở nhà đã không có nhiều người để nói chuyện rồi, giờ cũng đi nốt … Bởi vì bình thường chỉ có mẹ em, mẹ em nói chuyện rất dễ thương nhưng chỉ muốn em tập trung học hành thôi á. Em có thân thiết với chị gái mình. Em …. em …. em yêu chị ấy. Chị ấy có mái tóc đen, xinh và chơi với em, thường chơi với em suốt hồi nhỏ luôn. Chơi giống như cái mo cau ấy, giả làm kiếm, xong rồi đấu với em. Cái ngày đấy rất là vui.

Trong ngày cưới này thì chị ấy không vui tại vì đấy không phải là người chị ấy yêu. Đây là hôn nhân chính trị nhưng mà chị ấy cũng sẵn sàng cho nó.

Còn cái khung cảnh bị cháy …(chẹp) giống như sự kiện lật đổ nhà vua vậy á. Cha em là người khởi xướng. Mẹ em …. mẹ em là người bị chết cháy trong trận chiến đấy. Xong đấy cha em vẫn tiếp tục giữ chức, như là chức quốc sư ấy, còn để em lên ngôi. Nhưng không phải ông ấy làm như thế là vì em đâu. Ông ấy làm như thế là vì ông ấy thôi. Chẳng qua ông ấy không muốn mình là cái người chịu mũi nhọn của dư luận. Ông ấy muốn có một người thay thế nên là em lên, nhưng ông sẽ là người kiểm soát quyền lực tối cao…Nhưng mà không lâu sau thì ông ấy mất.

Em không gặp phải sự kháng cự nào khi em lên làm vua tại vì cha em …. Lúc đó ở đó có rất nhiều người làm pháp sư ấy…ở những ngôi đền. Cha em kiểm soát bọn họ nên là khi mà bọn họ đi theo thì dân chúng cũng sẽ phản ứng theo. Nhưng mà hầu như là cái cuộc binh biến này nó không có phát động đến toàn dân đâu, nó chỉ có là nội chiến ở trong kinh thành thôi, xong cái cung điện đấy thôi và khi mà những cái người phù thủy pháp sư theo cha em, vì nỗi sợ ấy, thì dân chúng cũng theo luôn.

Sau khi em lên ngôi vua, em không thấy thích cái hành động của cha em lắm. Nhưng em nghĩ là bởi vì em lên ngôi vua á, thì mình sẽ có quyền … để mà …. Tại vì lúc trước em không có mục đích gì á. Nên khi em lên thế này, em thấy nó giống như một trò chơi, cảm thấy rằng mình có thể tạo ra được cái môi trường, cái đất nước mà mình mong muốn.

Em … để thoát khỏi cha em, em đã cho người hạ độc ông ấy, nhưng mà là dần dần ấy. Em không có ghét pharaoh đời trước nên mà khi tiếp nối thì em vẫn rất tự hào về họ, thấy trân trọng những gì họ đã làm trước đây. Em không cảm thấy mình có biến động gì cả. Em cảm thấy việc làm của cha em là không cần thiết. Nhưng nếu ông ấy không làm như vậy thì em không có khả năng lên ngôi vua. Nhưng mà em thấy là lên hay không thì em cũng vẫn vậy à … ý là em cũng sẽ không thay đổi đất nước. Em vẫn để đất nước y chang như vậy, như các đời pharaoh trước á tại vì em thấy nó đã đủ bình yên rồi.

Em không kết giao với cái đất nước mà chị em được gả sang nữa …. Em không thích duy trì cái mối quan hệ kiểu như thế, nên em …. ủa ủa … em cho người xâm chiếm đất nước của họ luôn. Có thành công …. Nhưng mà…. Em có thấy hình ảnh em có đưa chị gái về á nhưng có vẻ chị ấy cũng không sống được lâu sau đó … tại vì chị ấy….buồn ….. (trầm xuống). Em thấy vô nghĩa quá. Em muốn xâm chiếm cái nước đấy để mang chị ấy về và để sau này không ai bị gả sang để kết giao nữa. Khi mà tất cả là một rồi thì không còn cần thiết làm mấy việc đó nữa. Em chỉ muốn mọi người được ở bên người mà mình yêu thôi….. Em …. Em …. Em yêu chị gái của mình theo kiểu nam nữ á (Chủ thể lúc tỉnh dậy chia sẻ khi nói đến chuyện này thấy nó hơi kỳ nhưng mà cứ cảm thấy cái tình yêu đó như vậy). Em thấy ghen tị, em thấy buồn khi chị ấy đi lấy chồng. Em muốn có chị ấy ở bên cạnh nhưng chị ấy không chấp nhận việc đấy.

Em cảm thấy sau khi lên ngôi vua thì …. càng lúc em càng trở nên độc ác hơn khi em có quyền lực á. Cái việc chị gái em không còn sống nữa cho em nhận ra việc đó. Em tlạm dụng quyền lực của mình. Lúc mới lên thì em chỉ đơn giản là những đời vua trước họ cũng làm tốt, mình cứ để vậy thôi, nhưng mà. …nhưng mà giống như kiểu sau khi em giết được cha em á, thì em thấy cái việc đó nó dễ dàng quá. Em không sợ cái gì cả. Em … em chỉ sợ cái sự vô nghĩa, cái sự trống rỗng thôi. Em còn không cảm thấy cái sự tự hào lúc đầu như khi em nhìn vào cái kim tự tháp nữa. Em chỉ sợ mình thôi.

Có điều gì đặc biệt khác nữa, điều gì quan trọng khác nữa mà em làm cho nước của mình không? Dạ không. Em có nhìn thấy hình ảnh hệ thống nước, kênh, nhưng mà em không nghĩ là mình có đóng góp được gì nhiều, em chỉ tiếp nối những gì đã làm từ trước thôi. Em là một kẻ vô danh. Tại vì em không trị vì được lâu. Và em cũng chẳng làm được gì hết. Tất cả mọi thứ em làm không phải vì mọi người mà chỉ là để về khoả lấp cái cái cảm giác vô nghĩa ở trong mình thôi. Cảm xúc lúc nào em cũng thấy chán, cũng chả biết mình nên làm gì á? Em có nghĩ đến cái việc là hay mình thử sống cái cuộc sống của người lao động ở ngoài chợ nhưng mà em lại sợ chịu khổ. Mà em ở trong mấy cái lâu đài thì em cũng chả làm gì cả. Cái lúc mà em cảm thấy mình có quyền năng để tạo ra hạnh phúc của chính mình thì em sẽ đi cướp đi hạnh phúc của người khác…. Là chị em á. Chị em trong quá trình sinh sống ở bên đó là chị em đã yêu cái người chồng kia. Thậm chí kể cả việc lên ngôi cũng là cái sự hy sinh của của một vị vua trước, trong khi họ không làm gì sai cả. Cho dù em có thấy tự hào và biết ơn vì những gì họ đã làm thì cái cảm giác đấy nó cũng không kéo dài lâu bởi vì em sẽ cuốn vào những cái quyền lực của riêng mình để đi tìm cái sự không vô nghĩa nữa nhưng mà em chả làm được gì hết. Em thấy mình cũng như cái sự vô nghĩa đấy.

Một ngày quan trọng khác nữa trong cuộc đời …. Là ngày em chết. Em thấy rất mừng bởi vì em nghĩ mình vậy đủ rồi. Từ giờ mình sẽ kết thúc với sự vô nghĩa đó ở đây. Lúc này em khoảng 39 tuổi. 39 hay 42. Nó giống như một cái chết tự nhiên nhưng mà nó đúng hơn là giống như em tự bỏ mặc bản thân mình. Vẫn có người ở xung quanh em nhưng em không muốn việc họ chú ý đến mình. Em muốn chết một mình. Em không có lấy vợ con gì hết. Sau đó em cứ kiệt sức mà chết thôi. Em không có vợ con gì …. Tại vì em chỉ muốn chị của em thôi.

Ở trên cơ thể của em có những đặc điểm nổi bật, dấu ấn riêng nào đó mà khi nhắc đến những đặc điểm đó thì người ta sẽ nhớ đến em?

Em không có dấu ấn gì đặc biệt. Em chỉ có … da của em rất là sậm màu, em không trắng bằng những người trong gia đình em.

Có tên gọi hay câu chuyện gì đó mà người dân ở vùng đó dùng để gọi em không?

Họ nói em là vị PHARAOH DỄ CHỊU NHẤT. Tại vì dưới thời của em, em không bắt ai phải đi nô dịch hết, ngoài cái việc là đi xâm chiếm cái nước kia nhưng cũng không hoàn toàn một nước nữa, họ chỉ là một bộ lạc nhỏ thôi, nên là chiến tranh cũng rất là dễ dàng.

Mời các bạn đón đọc tiếp phần 2 của ca thôi miên này nhé.

Đọc tiếp phần 2 tại đây.

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *