Nếu chúng ta luôn biểu lộ lòng biết ơn với nhau thì vết thương nào cũng chữa lành, khó khăn nào cũng vượt qua, đỉnh cao nào cũng vươn tới!
Chúng tôi có một buổi hẹn hò trong tiết trời Hà Nội lạnh giá. Nàng nói rằng nàng đang chông chênh vì nàng muốn theo đuổi một cách sống khác, nhưng nửa kia thì chưa sẵn sàng.Vòng vèo thế nào tôi kể cho nàng về một câu hỏi mà tôi đã tự hỏi cách đây gần hai năm khi trải nghiệm thức tỉnh đến với tôi và đảo lộn vô số khái niệm định nghĩa ở trong tôi về cuộc sống và con người.
Trong vòng quay luân hồi, ta yêu ghét và trải qua bao cung bậc hỉ nộ ái ố. Ta có những tình yêu nhàn nhạt hết vui thì đường ai nấy đi, ta có những tình yêu ba chìm bảy nổi gập ghềnh giông tố, hay có những tình yêu đam mê, ghen tuông và chiếm hữu. Ta cũng có những phút giây muốn yêu, khát khao yêu, rồi sợ yêu. Ta cứ đổi vị trí liên tục nên mới có những câu nói sầu thiệt sầu như thế này “Người mình yêu thì không yêu mình, người yêu mình thì mình không yêu”, hay là “Nên lấy người yêu mình hơn là người mình yêu cho nó an toàn” ^^ Cứ thế con người cứ chạy vòng quanh mãi cho đến hết một kiếp người hay nhiều hơn thế nữa.
Chỉ đến khi nhận ra được “bản chất thần thánh” của sự sống trong mỗi chúng ta, rằng chúng ta là tình yêu, chúng ta là một bản thể đã trọn vẹn tuyệt đối, rằng trạng thái nguồn gốc cơ bản của mỗi người là trạng thái hạnh phúc bình an và nó luôn luôn ở sẵn đây chứ không cần tìm kiếm đâu xa; thì tôi mới biết tình yêu nhân gian đã lầm đường lạc lối quá rồi. Tình yêu trong vô minh không lành mạnh nên mới gây nhiều khổ đau.
Hãy nhắm mắt lại, thả lỏng toàn bộ cơ thể và gương mặt của bạn. Khi bạn càng thả lỏng, thả lỏng để cho tâm trí không bị khuấy động bởi những dòng suy tư, bạn sẽ thấy khóe miệng bạn hơi nhếch lên một chút, gò má bạn hơi căng lên một chút – bạn đang mỉm cười rất nhẹ. Vẫn nhắm mắt như thế, và nhớ đến khoảnh khắc bạn ở bên những người bạn thương yêu – có thể lúc đó bạn chẳng làm gì ngoài việc nhìn ngắm họ và thưởng thức trọn vẹn sự hiện diện của họ trong không gian đó, và bạn thấy một niềm vui hân hoan nhẹ nhõm ngập tràn trong lồng ngực. Đó là một niềm hân hoan âm ỉ, bền bỉ chứ không phải sự phấn khích tột độ, giống như vị ngọt sau cùng của một tách trà còn đọng lại rất sâu ở cuống họng. Đó là trạng thái sống trong tình yêu, thấy mình là tình yêu, thấy mình cho đi và đón nhận tình yêu. Vẫn nhắm mắt và tiếp tục nhé, để tâm trí di chuyển đến một khoảnh khắc dữ dội của mối quan hệ, đó có thể là một cuộc tranh cãi, một sự chia xa, một sự lừa dối và bạn sẽ thấy cơ mặt bạn co lại, nụ cười biến mất, một cái khối vô hình rất nặng trào dâng lên từ bụng, từ ngực hay từ cổ họng. Đôi khi bạn sẽ thấy một cơn đau ngực dữ dội hay bàn tay bạn nắm chặt lại như muốn đè nén bầu không khí đặc quánh khó chịu này. Mọi chuyển biến chỉ diễn ra trong tích tắc. Bạn có nhận ra diễn biến của những dòng suy nghĩ trong đầu bạn không? Dòng suy nghĩ nào đã đẩy trạng thái của bạn lên dữ dội như thế? Và nếu bạn kiên nhẫn thêm thì khi dòng suy nghĩ đó biến mất, biến mất và thay thế bằng khoảnh khắc trước đó với người bạn thương yêu, nụ cười nhẹ nhàng và niềm hân hoan âm ỉ đã trở lại. Thực ra là chúng chẳng đi đâu cả, chúng luôn ở đó, nhưng những dòng suy nghĩ dữ dội kia đã che mờ chúng, khiến cho bạn tưởng nhầm chúng ở đâu xa.
Tình yêu khi vô minh đến từ sự thiếu thốn vì không biết/ quên mất trạng thái bản chất gốc của ta là tình yêu là bình an. Vì thế tình yêu đó mới dữ dội, nồng nhiệt “đến mờ mắt” lúc đầu, sau đó thì nhạt dần, nhạt dần và mang thêm rất nhiều trách nhiệm, gánh nặng. Và vì xuất phát từ sự thiếu thốn, như thiếu tình thương, sự quan tâm, lắng nghe, động viên, sự công nhận, thiếu niềm vui, thiếu vật chất và nhầm tưởng rằng ta phải lấy từ bên ngoài để bù đắp cái ta thiếu, nên trong giây phút ta được bù đắp thì ta hạnh phúc, và ngay lập tức trong giây phút ta không có những điều kiện mà ta vốn được hưởng trước đó, thì lòng sân hận trong ta nhen nhóm trỗi dậy. Ai đã trải qua rất nhiều mối tình hay qua các giai đoạn lên xuống của đời sống hôn nhân hiểu rất rõ điều này. Có lẽ ai đã từng rơi vào vòng xoáy: Thiếu thốn, tìm người để bù đắp, được một thời gian, lại thấy thiếu thốn, lại tìm người để bù đắp, sẽ là người hiểu rõ nhất trạng thái của việc Sợ Yêu, Sợ giây phút ngọt ngào này qua mau, Sợ không biết cái gì sẽ đến tiếp theo. Cứ thế cứ thế cái vòng lặp đấy cứ tiếp diễn mãi cho đến khi ta dừng lại và tự hỏi làm thế nào để dừng vòng lặp. Chuyện này làm tôi nhớ đến câu nói của một chủ doanh nghiệp Việt Nam trong friend list – Anh ấy nói nếu bạn phải chờ người khác ủn mông để có động lực thì bạn chưa sẵn sàng làm CEO đâu. Thật thế, nếu bạn phải chờ người khác xuất hiện để bù đắp cho bạn thì bạn chưa sẵn sàng làm CEO đời bạn đâu. Tất cả những nguồn lực này, hóa ra nằm trọn vẹn hết ở trong bạn rồi.
Cuộc sống vô cùng đa dạng. Có xương rồng ở sa mạc, có tuyết liên trên đỉnh Mẫu Sơn, có hoa hồng trong vườn nhà, có lục bình trôi trên sông. Không có cái gì cao quý hơn cái gì. Xương rồng biết mùi nắng gió bão cát, nhưng không biết mùi sương tuyết. Tuyết liên ừ thì hiên ngang một chỗ ở đỉnh cao đấy nhưng không biết trời xanh sóng nước đổi màu ra sao như lục bình. Tất cả đều là những sắc màu của sự sống. Vì vậy có người thích niềm vui của nhiều bè hơn bạn, có người lại chỉ mong tìm được tri kỷ, có người thích chung tình, có người mê ong bướm, tất cả đều là những trải nghiệm, dẫu rằng có những trải nghiệm mà đạo đức xã hội lên án, và thậm chí có cả những trải nghiệm mà luật lệ không ủng hộ nhưng lòng người thì ủng hộ, và tất cả đều có quyền lựa chọn có một hay nhiều trải nghiệm trong một cuộc đời. Vậy thì tôi sẽ chọn trải nghiệm điều gì nhỉ khi mà tôi biết rằng tôi là tình yêu, là hạnh phúc và bản chất của tôi chả có gì thiếu thốn, và mong cầu bù đắp là điều kiện sẽ che mờ tình yêu chân thực trong tôi?
Giông dài như vậy để bạn hiểu rằng, cuối cùng tôi lại quay về câu hỏi mà rất nhiều người cũng hỏi? Làm sao để tôi trải nghiệm đời sống này với tình yêu chân thực để thiên đường là đây chứ không phải đâu xa? Làm sao để tôi có những mối quan hệ lành mạnh và ý nghĩa trong cuộc sống? Làm sao để tôi biết rằng đây là bến đỗ để tôi gìn giữ nó chứ không phải mải mê đuổi bắt “cỏ bên kia đồi xanh hơn”? Cụ thể hơn, trong mối quan hệ luyến ái, làm sao để tôi biết đây là người mà tôi muốn gắn bó và làm sao để tôi nỗ lực gắn bó trọn cuộc đời mình bởi vì tôi muốn lựa chọn trải nghiệm điều này?
Và cuối cùng thì tôi cũng tìm được câu trả lời. Đó là một câu trả lời đanh thép nhưng vô cùng quen thuộc vì nó giúp tôi hiểu ra những điều mà người xưa đã dạy nhưng tôi sẽ không thể nào hiểu được nếu thiếu trải nghiệm. Đó là một câu trả lời đanh thép vì nó đánh sập tất cả những sân si trong bản ngã, cái tôi, bao gồm cả cái tôi tâm linh của tôi. Đó là một câu trả lời đanh thép vì nó sẽ đập tan những khái niệm về twinflame, soulmate trong những ai cứ chăm chăm đi tìm các dấu hiệu của người kia để cho rằng kết nối này quan trọng hơn kết nối khác. Bởi vì câu trả lời không nằm ở đối phương có đặc điểm gì mà lại nằm ở trong tôi.
Đó là một đêm khi nằm ngủ, tôi đi lạc trong một không gian vô cùng tĩnh lặng và bình an. Ở đấy tất cả những lo lắng, sợ hãi của tôi biến mất. Trong lòng tôi ngập tràn một lòng biết ơn và trân trọng sâu sắc, một niềm vinh hạnh vô bờ bến khi có sự hiện diện của người ấy trong cuộc sống của tôi. BIẾT ƠN VÀ TRÂN TRỌNG SỰ HIỆN DIỆN của họ, bất kể tuổi tác, màu da, quốc tịch, xuất thân gia đình, nghề nghiệp địa vị, phẩm chất tính cách của họ, bất kể họ đối đãi với tôi ra sao. Trong giây phút ngập tràn lòng biết ơn và trân trọng đó, tâm trí tôi im bặt luôn, không còn lải nhải về việc họ có ưu điểm, khuyết điểm thế nào, mặt này mặt kia hợp hay không hợp với tôi, kết nối với tôi nhiều hay ít, cái tôi tâm linh của tôi câm nín vì ở đây chả có ai, chả có cái gì cho tôi phải nhận trách nhiệm chữa lành cả. Một cách rất tự nhiên, tôi chấp nhận vui vẻ với toàn bộ con người họ như họ đang là hiện tại mà tôi không cảm thấy tôi phải nỗ lực hay hi sinh cái gì. Tôi không đòi hỏi gì ở họ và chẳng còn mong muốn họ phải thay đổi thế nọ thế kia. Tôi chẳng thấy ai hơn ai, tôi thấy sự bình đẳng trọn vẹn nhưng đồng thời một sự tôn kính vô cùng khiến cho tôi vui vẻ cúi đầu. Rồi thế về sau, có đôi lúc “cái tôi” của tôi chuẩn bị dậy sóng thì tôi lại nhớ đến khoảnh khắc này và tôi vui vẻ chấp nhận thấy sờ sờ “cái tôi” của họ đang thò đuôi ra chọc ngoáy cái tôi của tôi =))
Đến lúc này tôi mới hiểu câu các cụ nói “Vợ chồng tương kính như tân” thì hạnh phúc mới bền lâu. Khi giữ lòng trân quý và tôn kính nhau như thuở ban đầu thì ta có thể xây dựng thêm kết nối, giữ gìn chúng và tình yêu xây đắp từ đó mới bền chặt. Tôi không gọi đó là tình thương hay tình nghĩa vì danh từ này hay bị nhầm tưởng với sự thương hại, với trách nhiệm. Tôi gọi đó là tình yêu cùng với sự trân trọng, biết ơn, thấu hiểu và chấp nhận, bao dung, và với rất nhiều tự do bởi vì ta được sống thật là ta.
Ngẫm nghĩ lại, tôi nhận ra hóa ra tất cả các mối quan hệ tuyệt vời trong cuộc sống của tôi, không riêng gì quan hệ luyến ái, đều có thể đi vượt qua không gian, thời gian, xa mặt mà không cách lòng, thậm chí chia cắt đều được nối lại bởi vì tôi biết ơn và trân trọng sự hiện diện của họ trong cuộc đời tôi, và họ cũng thế. Những người ở càng gần với tôi thì tôi càng cần phải nuôi dưỡng lòng biết ơn và trân trọng này và tình yêu chân thực sẽ từ đó mà nảy nở và bồi đắp. Cuộc sống vốn vô thường, tùy duyên, nhưng nếu tôi khởi duyên đủ lớn tôi tin rằng tôi sẽ có những trải nghiệm sống tôi mong muốn.
Xin cảm ơn vũ trụ vì tôi đã nhận được câu trả lời cho câu hỏi Tình Yêu Thực Sự là gì mà tôi đã hỏi từ ngày còn rất nhỏ và trong hơn 30 năm cuộc đời sống không tỉnh thức, và câu hỏi mà tôi đã hỏi lại một lần nữa khi tôi nhận ra bản chất thực sự của tôi là tình yêu. Xin cảm ơn vì câu trả lời hóa ra vẫn luôn nằm ở trong tôi đến với tôi thông qua những trải nghiệm sống.
Xin chia sẻ điều này đến bạn. Có thể bạn đã tin hoặc không tin rằng bản chất thực sự của bạn là tình yêu, là hạnh phúc; bản chất của cuộc sống là tươi đẹp và kỳ diệu; nhưng nếu bạn cũng mong muốn có những mối quan hệ lành mạnh, bạn có thể tham khảo bài viết này của tôi và nhận ra những dấu hiệu để bạn chuyển hóa các mối quan hệ hiện có hay gây đắp các mối quan hệ mới; cũng như nhận ra tất cả nguồn lực cho những thay đổi này có sẵn từ trong bạn. Xin chúc lành đến bạn.
P/S: xin để hình ảnh bài viết là hình ảnh trang sách mà nàng gửi cho tôi sáng nay (cuốn Hiểu Về Trái Tim – thầy Minh Niệm). Cùng lúc đó tôi đang biên dở bài viết này vì tự dưng tôi cảm thấy vũ trụ bảo tôi phải viết. Hóa ra vũ trụ nhắc nhở thật, hehe ^^