MẢNH GƯƠNG VỠ TRONG CĂN BIỆT THỰ

Quy hồi tiền kiếp về một cuộc đời xen lẫn bi kịch và lòng vị tha, để thấy cuộc đời thật vô thường nhưng tình yêu còn mãi.

Câu chuyện dưới đây được chính chủ thể của ca thôi miên tự viết. Cảm ơn bạn rất nhiều vì đã dành thời gian viết lại trải nghiệm này rất trau chuốt, và nhờ thế mình biết thêm được nhiều tình tiết mà chỉ riêng bạn thấy và chưa kịp nói với mình.


Xin chia sẻ chút ít thêm rằng đây vốn là một linh hồn ban đầu không thực sự tình nguyện xuống Trái Đất. Qua nhiều kiếp sống, linh hồn đã hoàn thành nhiệm vụ và có thể trở về quê nhà được rồi nhưng rốt cuộc lại muốn đến Trái Đất một lần nữa để “dưỡng già” và thực hiện nốt một lời hứa năm xưa. Vì lý do “dưỡng già” nên cuộc đời của chủ thể từ trước đến giờ cực kỳ nhẹ nhàng, đạt thành tựu rất dễ dàng. Nhưng đã sắp đến thời điểm phải thực hiện lời hứa quan trọng từ một kiếp trước và cần phải nỗ lực hơn để chuẩn bị cho nó.

QUY HỒI TIỀN KIẾP – CÂU CHUYỆN BẮT ĐẦU

Bối cảnh diễn ra ở một khu rừng không rõ tại đâu. Các nhân vật da trắng, có nét châu Âu và sống tại một biệt thự khá lớn nằm cách xa trung tâm. Biệt thự được làm bằng gỗ, đầy đủ tiện nghi, có người phục vụ và nhiều cây cối xung quanh. Bố mẹ nhân vật chính hiền lành và dễ mến và là ông chủ của biệt thự, nơi biệt lập với thế giới bên ngoài. Tuổi thơ cậu bé trôi qua nhẹ nhàng và không có nhiều biến động. Bố mẹ cậu không áp đặt nhưng cũng không quan tâm cậu nhiều, để cậu lớn lên từ từ giữa sự bình yên trong căn biệt thự. Cậu là con một và không có anh chị em nào. Cậu ấn tượng với những lần được đi chơi cùng bố ở ngoài khu biệt thự và những lúc được trò chuyện với mẹ tại khu bếp. Bố dạy cậu những điều xảy đến đều có nguyên do, và do nguyên nhân từ trong quá khứ tạo ra kết quả tại hiện tại. Ông bà cậu mất sớm từ khi cậu còn nhỏ, cậu hiểu rằng điều đó do nhân – quả ứng với cuộc đời ông bà nên bố mẹ cậu cũng không buồn về điều đó. Cậu có 1 phòng riêng và có tủ sách trong đó, mọi điều sinh hoạt trong cuộc sống đều có người lo cho cậu. Cậu cũng có thử nghiệm một vài thứ trong khu biệt thự, thích khám phá những thứ xung quanh nhưng hoàn toàn hài lòng với cuộc sống biệt lập tại đây.


Một biến cố lớn ập tới gia đình khi cậu đã là một chàng thanh niên. Một tối hiếm hoi cậu đi ra ngoài khu biệt thự không rõ vì lý do gì, nhưng khi quay lại thì biệt thự tối om và không có một ánh sáng nào nữa. Tất cả các thành viên trong biệt thự đã bị giết chết. Cậu thấy bố mình nằm úp mặt tại bãi cỏ và bê bết máu, lạnh ngắt. Ở góc vườn là xác những gia nhân bị dồn vào một góc và bị bắn chết. Trời đổ mưa to và những tia chớp loé sáng lên cho cậu nhìn những hình hài của người thân đang nằm bất động. Cậu đi tìm mẹ và thấy bà nằm ở gần phòng tắm, kính trong phòng đã vỡ và hiện trường còn lại cho thấy đã xảy ra ẩu đả tại đây. Cậu hình dung ra mẹ cậu đã trốn chạy tới đây và tự chọn cho mình sự giải thoát bằng mảnh gương vỡ bà tạo ra trong phòng tắm để tránh bị những kẻ sát nhân làm nhục.

Cậu cảm thấy đau khổ và cô độc, tìm về phòng ngồi một mình và khóc. Cậu không cảm thấy sợ hãi, cũng không có ý muốn trả thù. Cậu nhớ lại điều bố đã nói và chấp nhận việc này xảy ra là do nghiệp trong quá khứ của chính bố mẹ, các gia nhân trong nhà tạo nên và vừa rồi chuyện xảy đến là sự trả nghiệp. Cậu chỉ buồn đau vì nó đến quá bất ngờ, và chỉ trong phút chốc cậu không còn người thân nào trên thế giới nữa.

Sáng hôm sau có những người ở ngoài khu biệt thự tới để giúp cậu mai táng xác người thân. Cậu vẫn thấy tâm trí mình khá bình lặng, chấp nhận thực tại không thể thay đổi. Tuy vậy, cậu vẫn đau buồn vì sự thay đổi đột ngột đó, từ nay, cậu chỉ còn một mình. Cậu nhớ lại những thời gian vui tươi ngày trước, lúc có những bữa tiệc tại khu biệt thự và bố mẹ cậu cùng gia nhân vui vẻ tham gia. Lúc đó cậu có vẻ không quan tâm cho lắm, nên cũng ít nhiệt tình tham gia cùng. Giờ cậu thấy chút nuối tiếc về điều đó, tiếc khoảng thời gian không thể quay lại và trách sự thờ ơ của mình. Sau đó cậu biết được hung thủ gây ra cái chết của gia đình cậu là một nhóm người. Họ có thù oán với bố mẹ cậu và hôm đó đã mang súng tới để giết người và cướp tài sản của khu biệt thự. Biết vậy nhưng cậu không lo lắng cho mình, cậu chọn sẽ tiếp tục ở lại khu biệt thự sau khi chôn cất mọi người tại bãi cỏ gần đó. Thời gian qua đi, có một lần cậu đọc báo và thấy thông tin sát thủ gây ra vụ án đã tự sát. Cậu thấy đó cũng là một sự trả nghiệp và cũng không thấy vui mừng vì điều đó. Cậu thấy đơn giản đó là một sự kiện để biết và hiểu rõ hơn nhân quả ứng với mỗi người, không cần thiết việc phải trả thù hay oán trách người khác. Cuộc sống vẫn tiếp tục trôi đi.


Chàng thanh niên tiếp tục sống tại khu biệt thự. Cậu thấy thoải mái khi sống một mình tại đây và hàng ngày tận hưởng sự bình lặng của nó. Cũng có lúc cậu nghĩ tới việc ra ngoài và khám phá thế giới, nhưng dấu ấn từ lần ra ngoài trước khi trở về và người thân chết sạch khiến cậu không muốn làm nữa. Có lẽ cậu vẫn hơi trách bản thân mình về tối ngày hôm đó, nếu mình không ra ngoài liệu có bảo vệ được ai không hay ít nhất được đi cùng với mọi người về thế giới khác? Sự thoải mái và chút hối tiếc đó khiến cậu càng ngày càng quen với cuộc sống một mình tại biệt thự, không còn muốn ra ngoài nữa.

Về tiền bạc, sau khi tụi cướp đến những gì giá trị của khu biệt thự hầu như đã bị lấy đi hết. Những ngày đầu cậu sống bằng thức ăn còn lại trong khu bếp và cũng suy nghĩ về cách làm sao kiếm được tiền nuôi sống bản thân. May mắn cho cậu, trong nhà kho của biệt thự bố mẹ cậu có chôn tiền vàng và của cải tích trữ. Cậu tìm được nó và phân chia số tài sản đó ra để dùng cho các nhu cầu đời sống. Mỗi tuần sẽ có một người từ xa mang đồ tới cho cậu, bản thân cậu thì không có ham muốn gì lớn nên thấy cuộc sống như vậy cũng đã đủ đầy rồi. Số của cải cậu tìm được khá lớn, với mức chi tiêu tối giản thì đủ nuôi sống cậu cho tới khi già.

Về tình cảm, chàng trai cũng có những kỉ niệm đẹp. Một cô gái ở gần đó một ngày đi trên đường ngang qua khu biệt thự và bắt gặp cậu. Hai người bắt chuyện và thấy quý mến nhau. Từ đó có những buổi 2 người hẹn nhau đi nói chuyện, ra bờ suối tâm sự hết sức vui vẻ. Cô gái mến cậu bởi nét thư sinh, sự hiền lành, hiểu biết và xót thương khi biết hoàn cảnh của cậu. Cô muốn khoả lấp sự cô độc bủa vây xung quanh cậu và khu biệt thự. Cậu mến cô gái bởi nét duyên dáng, nụ cười tươi và tấm lòng quan tâm tới cậu thực sự chứ không phải tài sản cậu có hay căn biệt thự.Tình cảm tiến triển, 2 người trao nhau những lá thư và có những buổi hẹn tiếp theo. Cả 2 đều cảm nhận được tình cảm của người còn lại và trân trọng điều đó. Họ đã dành cho nhau những tình cảm trong sáng và mát lành.

Rồi chàng trai quyết định không tiến tới với cô gái, giữ lại những tình cảm tại đó và không liên lạc với cô nữa. Chàng trai biết mình sẽ chọn cuộc đời ở lại khu biệt thự trọn đời, không muốn cô gái sẽ phải cùng theo chọn lựa đó. Cậu cũng suy nghĩ gia đình cậu đã ra đi đột ngột thì cậu cũng có thể lặp lại câu chuyện tương tự, lúc đó thì cô gái sẽ ra sao khi chỉ còn lại 1 mình ? Cô gái chọn cậu như vậy sẽ rất thiệt thòi và rủi ro, nên cậu đã từ chối mong muốn tiến tới của cô gái. Cậu quyết định dứt khoát và không còn gặp cô nữa, ngày ngày lại sống một mình trong căn biệt thự. Sau đó 2 người dừng qua lại, cô gái vẫn qua nhà và ngắm nhìn cậu từ xa nhưng không có gì làm thay đổi quyết định của cậu được.


Rồi cô gái rời xa khu mình sống và lên thành phố lớn. Cô lập gia đình và sống hạnh phúc cùng chồng và có những đứa con dễ thương. Cô vẫn cất giữ kỉ niệm về cậu, lá thư cậu gửi và những lúc một mình vẫn nhớ về cậu với niềm vui thay vì sự đau khổ. Cậu cũng cất giữ lá thư của cô gái tại một nơi đặc biệt, trân trọng những kỉ niệm của cả 2 người và mang nó theo mình xuống mồ. Cả 2 người đều hiểu họ có duyên với nhau, thấu hiểu nhau nhưng chưa đủ phận để ở bên nhau. Ngày 2 người ra đi, họ nhớ về nhau và nở nụ cười hạnh phúc khi nghĩ về những kỉ niệm đã từng có. Họ hi vọng ở một kiếp sống khác sẽ tìm được tới nhau.

Vào những năm cuối đời, cậu có nhận nuôi một đứa trẻ. Không biết đứa trẻ từ đâu tới, nhưng đã sống với cậu từ lúc còn khoảng 2-3 tuổi cho tới khi lên chừng 9-10 tuổi. Đứa trẻ khá giống cậu ngày xưa, thích đọc sách và sống thoải mái trong khu biệt thự. Trước lúc mất, cậu viết một lá thư để lại, trong đó khuyên đứa trẻ hay đi ra ngoài thế giới để khám phá thay vì ở lại khu biệt thự. Cậu muốn đứa bé có 1 cuộc đời khác. Đứa bé nghe lời và đi khỏi, khu biệt thự bỏ hoang. Tới khi đứa bé trưởng thành và thành đạt, đứa bé lặng lẽ về khu biệt thự 1 mình và đặt bó hoa lên mộ cậu, cám ơn vì tất cả những điều cậu đã làm cho đứa bé.

CHIA SẺ THÊM LÀ: cuộc đời hiện tại này chàng trai và cô gái trong câu chuyện đã gặp lại và thành người một nhà.

Cảm ơn một cuộc đời dù qua nhiều bi kịch nhưng vẫn đầy vị tha.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *