HÀNH TINH MÀU XANH NGỌC (Phần I)

Thôi miên lượng tử là một phương pháp giúp phát hiện ra Trái Đất và con người không phải là sinh vật sống duy nhất trong vũ trụ bao la này. Chúng ta có rất nhiều người anh em khác, ở những hành tinh, những thiên hà khác mà có thể quan sát được bằng mắt vật lý hoặc không. Như Dolores Cannon đã nói, hầu hết người sinh sống trên Trái Đất hiện nay đều có nguồn gốc từ những hành tinh khác.

Bài viết là trích đoạn nội dung ca thôi miên lượng tử. Mời các bạn cùng khám phá một hành tinh trong vũ trụ bao la và hành trình của chủ thể qua nhiều kiếp sống đầu thai tại Trái Đất.

Nếu không có thời gian đọc, bạn có thể nghe tóm tắt nội dung toàn ca thôi miên trong video này: 


– Bây giờ bạn đang ở đâu?
– Tôi đang ở giữa một khoảng không.
– Không sao, bạn có thể bước đi ở đó một cách an toàn. Bạn thậm chí có thể bay nếu bạn muốn.
– Ồ nó giống như là chúng tôi đang bay. Tôi đang đứng trên một con tàu vũ trụ, nó rất lớn và tôi đang đứng trên cánh của nó, bên ngoài con tàu và tôi đang bay trong không gian. Thật sung sướng, rất vui.
Nó lướt đi rất nhanh. Nhưng tôi có thể đứng vững.
– Trông bạn như thế nào?
– Tôi đi chân trần, mặc một bộ váy màu xanh nhạt. Tóc tôi rất dài. Tôi rất nhỏ nhưng rất xinh đẹp. Tóc tôi màu bạch kim. Người tôi nhỏ so với người trên Trái Đất.
– Bạn đang làm gì ở đó?
– Tôi cứ như đang dạo chơi trên con tàu đó. Tôi có thể đi lại rất thoải mái, trên tất cả các bộ phận của con tàu, đi từ cánh của nó, đến dọc thân tàu.
– Bạn có phải mặc bộ đồ đặc biệt gì để đi được trong không gian không?
– Không, tôi đang mặc một bộ váy rất nhẹ nhàng bình thường.
– Con tàu đang đi đâu vậy?
– Nó như chỉ đang đi trong vũ trụ. Nó đi rất nhanh, đi qua rất nhiều hành tinh rồi, đi qua rất nhiều thiên thạch màu đen nhưng vẫn rất tối.
– Con tàu chỉ dạo chơi ư? Nó có nhiệm vụ gì ko?
– Hình như là không, chỉ là đi dạo.
– Bạn có nhiệm vụ gì ở đó không?
– Không, tôi … tôi chưa biết.
– Tại sao bạn không ở trong tàu mà lại ở bên ngoài?
– Không thấy có cánh cửa.
– Bạn có quen thuộc với con tàu không?
– Rất quen thuộc. Cảm giác như tôi là chủ nó. Tôi có thể điều khiển nó mà không cần vào bên trong.
– Bạn điều khiển nó bằng cách nào?
– Tư tưởng, và cảm giác những ngón chân điều khiển.
– Rất tốt. Bạn có biết hành tinh của bạn là gì không?
Lắc đầu
– Vậy hãy trở về hành tinh của bạn đi.



– Mặt đất rất gồ ghề. Chúng tôi đang đi đến gần hành tinh. Chúng có màu sáng vàng. Ở đây không có cây cối. Và tôi chưa thể đỗ được. Cảm giác như đang đi sâu vào bên trong hành tinh đó. Như đi vào một cái hang rất rộng nhưng rất sáng. Trần hang gồ ghề, sáng màu vàng kim.
Dưới chân chúng tôi có một dòng suối. Tôi có thể đặt chân xuống dòng suối.
– Bạn đang nói là chúng tôi? Bạn đang đi cùng với ai ư?
– Hình như không. Tôi đi cùng con tàu. Con tàu như một người bạn vậy. Bây giờ lại có cảm giác như bơi trong lòng nước rất tối. Tôi có thể ngoi lên mặt nước cùng con tàu, nhưng vẫn rất tối.
– Nơi đây có quen thuộc không?
– Rất quen thuộc. Rất bình yên.
– Hãy đến nơi quan trọng mà bạn thường xuyên đến.
– Vách đá. Nơi có thể nhìn xuống một dòng sông. Mỏm đá rất mỏng. Nó giống như một cái đĩa. Tôi ngồi ở đó hàng giờ. Tôi thích ngồi ở đó.
– Điều đó có liên quan gì đến công việc của bạn không?
– Tôi chỉ ngồi đó ngắm nhìn mọi vật xung quanh. Bên kia là một vách núi khác. Có thể nhìn thấy khói bốc lên từ một nơi nào đó rất xa. Tôi chưa nhìn thấy ai cả. Cảm giác nơi đó rất quen thuộc, nhưng cảm giác của tôi lại là rất cô đơn, rất buồn. Nó giống như một buổi chiều tà, mặt trời đã lặn, không còn ánh sáng.
– Mặt trời ở đó có giống mặt trời ở trái đất không?
– Tôi chưa thấy mặt trời bao giờ. Tôi chưa thấy có mặt trời ở đây bao giờ.
Hình như ánh sáng phát ra từ các vách núi.
– Hãy thử đến gần các vách núi và xem ở đó có gì.
– Có rất nhiều kim loại màu vàng. Tôi có thể áp mặt vào các vách núi.
– Cảm giác như thế nào?
– Rất hạnh phúc.
– Bạn có cần phải ăn uống không?
– (Cười) Không
– Vậy bạn tiếp nhận năng lượng bằng cách nào để duy trì sự sống?
– Tôi chưa biết.
– Bạn có cơ thể vật lý như người trái đất không?
– Có. Ơ hình như khi tôi áp mặt vào vách núi tôi có cảm giác rất khoẻ mạnh và năng lượng lại tràn đầy. Con người đang trở nên rất nhẹ nhàng. Mỗi lần mệt hay như lúc nãy, vừa đi xuống từ mỏm đá. Lúc đó tôi thấy rất buồn và rất mệt. Sau đấy, khi áp mặt vào vách núi, mọi thứ lại trở nên rất mát mẻ và hạnh phúc.
– Tất cả những người khác đều làm như vậy à?
– Đúng rồi. À bây giờ tôi đã nhìn thấy rất nhiều người như thế. Có rất nhiều người, giống như tôi, họ cũng đang áp mặt vào vách núi, giống như mình đang sạc pin điện thoại (cười).
Buồn cười quá. Vách núi nhìn tưởng rất gồ ghề, nhưng hoá ra lại rất mịn. Có lẽ vì mọi người đã áp vào nó quá nhiều. Ha ha.
– Trông họ như thế nào?
– Họ cũng nhỏ bé giống tôi. Chúng tôi bay, không đi chân trần. Hình như không có trọng lực.
– Các bạn có giới tính không, như nam và nữ chẳng hạn?
– Về hình dáng thì hình như có. Nhưng hình như điều đó không quá quan trọng. Có người tóc ngắn, có người tóc dài. Có những người lùn và béo trông rất đáng yêu (cười). Trông cứ như búp bê ấy. Mọi người rất đáng yêu. Tóc họ đều màu bạch kim giống tôi.
– Công việc của bạn ở đó là gì?
– Hình như chúng tôi chẳng phải làm việc gì. Không cần tiền. Hình như không có trẻ con, mọi người đều tầm tuổi tôi. Hình như chúng tôi không cần sinh các em bé.

….. Hình như tôi nhìn thấy một tòa lâu đài ….

Theo dõi tiếp phần II tại đây.

P/s: Trong phiên thôi miên bạn tả hành tinh màu xanh ngọc bích, nhưng sau đó bạn tìm được bức ảnh có thể tạm mô tả cho cái bạn đã nhìn, nhưng màu xanh bạn nhìn được là tông xanh dark emerald (xanh lục bảo đậm hơn so với ảnh). Do đó tôi tạm gọi đây là màu xanh ngọc thay vì xanh ngọc bích mà bạn đã gọi.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *