Ca thôi miên chữa lành online thuộc dạng “hơi khó nhằn” nhưng may quá cả mình và chủ thể đều không bỏ cuộc.
Bạn còn nhớ bài viết của mình về một chủ thể “ngây thơ” và hay lảng tránh giao tiếp bằng mắt không? (Đọc lại bài đấy tại đây). Đây là câu chuyện của người ấy và hãy đọc trọn vẹn nhé vì bạn có thể sẽ “nổi da gà” vì những gì đã diễn ra với ca thôi miên.
Đây là một chủ thể nam, U40, sinh ra trong một gia đình có vai vế và danh tiếng cả bên nội lẫn bên ngoại. Hồi nhỏ mối bận tâm duy nhất mà gia đình yêu cầu anh là học giỏi, không phải làm gì hết. Và hầu hết mọi thứ trong đời sống của anh đến tận giờ đều được họ sắp đặt sẵn. Vì danh tiếng gia đình quá lớn và sự khắt khe của những khuôn khổ, anh luôn thu mình lại, thận trọng cả lời ăn tiếng nói, rất sợ nhất cử nhất động của anh sẽ bị đối phương vin vào rồi qua đó mà bình phẩm, tổn hại đến thể diện gia đình. Hơn nữa, vì bản tính của anh lại rất thật thà, thậm chí mẹ còn bảo anh ngây thơ, hơi khờ, nên anh lại càng rụt lại, nghĩ ngợi quá nhiều thứ trong đầu đến tiêu cực, dễ nổi nóng và luôn muốn lảng tránh ánh mắt của người khác nhìn mình vì thấy khó chịu. Nhưng khi anh rụt lại và lảng tránh như thế thì anh lại dễ bị hiểu nhầm là người thiếu sự tin cậy, giống như cách người ta vẫn đọc vị từ ngôn ngữ cơ thể về một người có đôi mắt không dám nhìn thẳng mà hay nhìn lung tung =))
Trong gần hai năm thực hành thôi miên lượng tử, đây là một trong những ca khó nhất mình từng làm. Khó bởi vì anh đang thiếu lòng tin vào chính anh, và hơn nữa là anh ấy không thể hình dung ra bất cứ thứ gì. Khả năng hình dung là một con đường dẫn dắt chạm đến tiềm thức, và hầu hết những người không bị mất thị lực bẩm sinh đều có khả năng hình dung ít hoặc nhiều. Bằng cách nọ hay cách kia, nhà thôi miên sẽ khai thác khả năng hình dung của chủ thể để dẫn dắt họ. Lần làm đầu tiên, mình đã dành đến khoảng 2 tiếng đồng hồ, thử tất cả các cách nhưng anh vẫn không hình dung được gì; sau đó anh có đi được một chút, thấy một số thứ nhưng đều rất rời rạc và chưa kịp ghi nhận gì thì đã bị cuốn đi tiếp bởi các dòng suy nghĩ miên man. Và cũng có thể bị ảnh hưởng bởi chỗ nằm chưa thoải mái và tiếng ồn bên ngoài nữa.
Lần làm thứ hai sau đó 2 tuần. Mình thử lại một số cách cũ nhưng anh vẫn “nằm nguyên trên giường”, không hình dung được gì hết. Mình tiếp tục thử lại một số bước mà mình biết là chúng có hiệu quả với anh bởi vì với những bước nhỏ này thì anh có sự phản hồi. Nhưng chưa từng với chủ thể nào trước đây mà mình lại phải lặp đi lặp lại nhiều bước nhỏ như thế này. Ối giời, cuối cùng người ấy cũng đã bắt đầu thấy những câu chuyện, tuy rất ngắn nhưng lại rõ ràng ý nghĩa truyền tải.
Phần lớn trong các câu chuyện, anh ấy ở vị trí của một đối tượng bị săn đuổi, nhìn ngó và anh thấy ánh mắt của đối tượng là anh, của kẻ săn đuổi anh, hoặc ánh mắt của người khác nhìn vào sự việc diễn ra với anh. Thí dụ, có lúc anh là con thỏ bị con cáo săn đuổi, anh thấy ánh mắt đe dọa của con cáo, ánh mắt sợ hãi của con thỏ. Có lúc, anh thấy mình bị người khác hại lén sau lưng vì anh hi sinh cho con gái và ánh mắt con gái anh chứng kiến việc đó mà buồn đau vô hạn. Có lúc, anh thấy một vị tướng xông pha trong chiến trận, máu đổ đầu rơi. Có người đời nhìn vị tướng mà luận công tội, đúng sai, nhưng vị tướng chẳng màng chuyện đó vì anh ta chỉ kiên định làm đúng lý tưởng của mình. Anh cũng thấy một vị phật rất lớn có da màu xanh lá cây và màu da đổi theo mắt anh nhìn, muốn họ da màu gì cũng được.
Đặc biệt nhất, anh thấy ánh mắt của một người (tạm gọi là người vì hình dáng của họ không giống con người) nhìn anh vô cùng trìu mến yêu thương, đến mức anh thấy lòng thổn thức xúc động. Rồi anh nhìn lại anh và thấy anh là một bông hoa màu xanh lá, lấp lánh lạ kỳ và bông hoa cũng đang nhìn người kia hết sức trân quý; đến mức khi người kia bị bắt đi thì hoa cũng héo úa mất đi.
Mình chỉ chủ ý viết về một nội dung của ca thôi nên mình sẽ không diễn giải tất cả mọi thứ và có rất nhiều chi tiết để chủ thể ngấm dần, phát hiện dần nên hi vọng bạn hãy thử nhìn theo hướng mình viết thay vì trông đợi tất cả phải rõ ràng ngay luôn nhé. Sau ca làm này mình rất vui vì đây là một ca rất khó, và mình đã phát hiện ra cách xử lý phù hợp, nên mình tung bay “đi nhậu” luôn ^^. Trên đường về, mình chợt “Á há” – Anh ơi em hiểu tại sao anh lại không thể hình dung ra bất cứ thứ gì rồi; tại sao cái ca của anh lại diễn biến theo cách này rồi. Xong mình nhắn anh ngay. Thị giác là một trong các giác quan quan trọng nhất của con người. Hầu hết các thông tin bên ngoài đi vào trong nhận thức của một người qua đôi mắt. Không có thông tin đầu vào của một thứ, thì sẽ không có thông tin của cái thứ đó được tái hiện trong nhận thức của họ. Khi anh lảng tránh ánh mắt của người khác vì anh sợ thì anh cũng không thể nhìn được ánh mắt của tình yêu, của một người rất thương anh. Vì thế có lẽ anh gặp một thử thách không hình dung được gì do việc anh lảng tránh nhận thông tin bằng mắt; và cho đến khi anh tin dần hơn vào cảm nhận của anh thì anh mới “thấy” được lại. Hãy suy ngẫm thêm nữa bởi vì anh đang được nhắc nhở rất nhiều về đôi mắt, về góc nhìn của mình.
Chi tiết về đôi mắt này với mình hay quá luôn ý. Và qua ca này mình cũng muốn nhắn với bạn rằng, thông điệp của ca thôi miên không phải chỉ là thấy gì, câu chuyện gì trong trạng thái thôi miên như những ngôn từ, bài viết bạn đang đọc, mà chúng là tổng hợp tất cả những gì diễn ra, ngay cả cách mà nó diễn ra cũng là một thông điệp. Ngôn từ không đủ sức diễn tả hết nên bạn đừng quá bám vào nội dung từ ngữ, mà hãy nhìn rộng ra hơn nữa. Ở góc nhìn này bạn sẽ thấy trải nghiệm này hay cả cuộc sống kỳ diệu lắm luôn. Giống như là rất nhiều ca mình làm, ngay khi vừa kết thúc thì hàng xóm bắt đầu náo nhiệt, con chủ thể đi học về sớm không báo trước, mạng lag nhưng lại chạy êm ru lúc vào ca, ai hay thích phải ngay và luôn thì “các cụ” lại bảo từ từ bình tĩnh một tí ^^ Nó giống như là bạn đeo một cái kính zoom in và zoom out để nhìn mọi thứ thì tự dưng mọi thứ trở nên hay ho ghê ^^