ĐẠI BÀNG TUNG CÁNH

Chữa lành lượng tử đã giúp chủ thể nhận ra rất nhiều thông điệp ý nghĩa trong cuộc sống gia đình và sự nghiệp. Dù bạn độc thân hay đã có gia đình, bạn đang làm chủ hay làm nhân viên, mình tin rằng những thông điệp này đều có ích cho bạn.

Chủ thể của ca là một phụ nữ đã nhiều năm lăn lộn và cống hiến trong lĩnh vực giáo dục. Ở chị toát ra một sự nghiêm túc, chân thành, chính trực, đơn giản và hết mực yêu thương đối với công việc, với trẻ em và con người. Mặc dù xuất thân từ một gia đình làm giáo dục nhưng từ bé đến lớn chưa bao giờ chị nhận được một lời khen ngợi nào từ phụ huynh của mình. Ở bên ngoài chị đạt được thành tựu ra sao, được người khác ghi nhận thế nào, phụ huynh không bao giờ có ý kiến. Giống như là phụ huynh càng ở vị trí cao bao nhiêu thì lại càng quá cầu toàn và nghiêm khắc với con đẻ. Tuy đã dành nhiều năm với nghề, gặt hái được nhiều thành công, được tín nhiệm rộng rãi nhưng không hiểu sao cứ sau vài năm thì các cơ sở mà chị tự tay xây dựng lại đi chệch với mong muốn ban đầu của chị và chị đành phải để lại cho người khác tiếp nhận. Chị đến gặp mình với câu hỏi tại sao mọi việc cứ lặp đi lặp lại mấy lần như thế và chị có nên tiếp tục theo lĩnh vực đó không vì vòng lặp đó khiến chị thấy mệt mỏi và vô nghĩa.

Phải nói rằng chị là một người vô cùng thấu cảm với người khác. Trong buổi trò chuyện với chị và ngay trong ca thôi miên, có những khi mình thấy sự việc diễn ra hết sức bình thường, chưa có gì xao động thì chị đã nghẹn ngào trong nước mắt và mình có lúc phải đi rón rén lại để chị bình tâm. Nhưng thật tuyệt, chúng mình đã nhận về thông điệp vô cùng xứng đáng ở cuối con đường. Cảm ơn chị đã đồng ý chia sẻ câu chuyện tuyệt đẹp này đến chúng ta.

CHỮA LÀNH LƯỢNG TỬ – HÀNH TRÌNH BẮT ĐẦU

CUỘC ĐỜI THỨ HAI

– Chị thấy hai hàng cột đá trắng ở giữa trời. Có một đứa bé trai đang đi theo một người đàn ông rất là già. Họ đi trên những bậc thang tiến về hai hàng cột đá trắng. Cả hai đều mặc màu trắng… Em bé không muốn đi (khóc…) nhưng người đàn ông không biết cứ đi mất (khóc) … em bé bị bỏ lại đằng sau (khóc nức nở).

– Em bé cảm thấy sao?

– Em bé không khóc. Em bé ngồi lại trên bậc đá, không hiểu tại sao … người đàn ông cứ tiếp tục đi mãi không quay lại….. Em bé đứng dậy và tự mình bước đi. Em bé cũng đi vào lối đi giữa hai hàng cột trắng. Con đường rất là dài và dẫn lên núi … đến tận đỉnh núi. Rất là nhiều bậc dốc… rồi lại đến một chỗ nghỉ … rồi lại đến bậc dốc tiếp theo. Và người đàn ông cứ đi đằng trước, và em bé thì bò theo sau. Có một cái chòi ở giữa đường để nghỉ và người đàn ông dừng lại, ngồi vào đấy. Cuối cùng thì cậu bé cũng đến và ngồi bên trái trong căn chòi. Ở giữa có một cái lò sưởi. Và cậu bé dựa đầu vào người đàn ông. Cậu bé đang cười. Và người đàn ông cũng đang cười vui vẻ. Ông ấy rất là già vì râu tóc đã bạc phơ rồi. Vẫn còn nơi phải đi tiếp. Cậu bé kéo người đàn ông đứng dậy và họ tiếp tục trèo. Trên đỉnh núi là một cái sân và hai người đứng trên đó nhìn xuống. Xung quanh chỉ là núi và rừng.


– Họ đến đó để làm gì?

– Chẳng có gì trên đó cả. Chỉ có một cái sân trống thôi. Họ đến đó để quan sát mọi thứ ở bên dưới. Người đàn ông đang chắp hai tay sau lưng, đó là một ông già. Còn cậu bé đứng dựa lưng vào ông. Và họ đứng nhìn đất trời bao la và không nói một câu gì cả. Họ tĩnh lặng.

– Chị vẫn đang nhìn họ?

– Chỉ đứng nhìn thôi. Họ ở trên rất là cao.

– Chị hãy nhìn lại xem chị là gì?

– Chị là một con chim đại bàng.

– Hãy cảm nhận cuộc sống dưới con mắt của một con chim đại bàng?

– Bạt ngàn và ở rất là cao… Và đôi mắt của nó rất là tinh nghịch (cười)

– Cảm giác bay giữa không trung như thế nào?

– Cao hơn tất cả các ngọn núi cao … và cao hơn tất cả những cái cây cao…. Nhưng nó rất nghịch ngợm (cười).

– Nó nghịch ngợm như thế nào?

– Nó có một đôi mắt biết nói. Nó rất nghịch ngợm. Mắt nó có thể biết cười. Chắc nó rất vui vẻ.

CUỘC ĐỜI THỨ BA

– Bây giờ chị ở đâu?

– Mùa đông … cánh rừng mùa đông … và mặt trời bắt đầu lên … chiếu trên tuyết trắng. Rừng cây cũng trắng. Tất cả chỉ một màu trắng. Và mặt trời chiếu xuống tuyết sẽ có sắc cầu vồng. Có một con thỏ … một con thỏ mẹ trốn ở hốc cây và nhìn ra trời tuyết. Nó màu xám. Có một quả cầu tuyết khổng lồ ai đó đã đắp từ trước. Tất cả các cây không còn cái lá nào cả. Không có ai đó ở đó. Chỉ có chú thỏ con và mặt trời đang lên.

– Hãy quan sát lại xem chị là gì?

– Chị là một người đàn ông và là một người da đỏ. Chị có một đường vẽ màu trắng trên mũi. Sao giữa mùa đông mà lại không mặc quần áo ấm? Anh ta tầm trung niên nhưng người đàn ông này rất dũng cảm vì đôi mắt của anh ấy … và tay phải của anh ấy đang cầm một cái giáo còn tay trái là một cái khiên …. nhưng (khóc nức nở) có máu ở trên người (khóc nức nở)

– Có một người phụ nữ đang băng vết thương ở chân của người đàn ông đấy. Họ là vợ chồng. Và ở góc lều có một em bé nằm ở trong nôi. Và em bé nhìn thấy tất cả mọi việc. Em bé chỉ mở to mắt và nhìn. Người vợ rất yêu chồng và thương anh ý. Còn khuôn mặt người đàn ông rất là đăm chiêu.

– Cuộc sống đời thường của họ ra sao?

– Ồ lúc này họ đã có áo. Những cái áo bằng lông thú. Có một nhóm người đang nướng một con gì đó trên bếp lửa. Xung quanh vẫn toàn một màu trắng của tuyết. Nhưng họ không cười.

– Chị đang ở trên rất cao nhìn xuống. Lúc này chị là một con chim màu đen bé xíu đang đậu trên một cành cây và nhìn xuống. Trong đám người da đỏ đó vẫn có người đàn ông trung niên nữa không?

– Đó là người đàn ông mặc ít quần áo nhất.

– Chị vừa là người đàn ông da đỏ lại vừa là con chim nhỏ đó đúng không?

– Đúng. Nó chỉ đứng từ trên cao nhìn xuống.


CUỘC ĐỜI THỨ TƯ

– Một thành phố trong một thung lũng. Có một cái cây rất là cao nhưng chỉ có một mình, ở giữa thung lũng. Cái cây là tâm điểm cho kiến trúc của thung lũng. Tất cả các ngôi nhà đều được xây vòng quanh cái cây. Những ngôi nhà mái ngói. Có cả vườn đằng trước và đằng sau. Mái ngói hình vòng cung, cửa vào cũng hình vòng cung, giống như một cái nấm khổng lồ. Giống như ở Đức hoặc Thụy Sĩ.

– Có một người phụ nữ trung niên mặc bộ quần áo như thời ngày xưa rất xưa khi mọi người phải đội một cái mũ màu trắng, mặc cái váy rất to độn ở dưới và đeo tạp dề trắng, và đeo kính. Có vẻ nhiều tuổi hơn một người mẹ. Một cái bếp với củi đang cháy. Cái bếp này rất lạ vì nó có cửa chắn bên ngoài và bà cụ đang ngồi khâu cái gì đó. Bà ở đó một mình. Trong lò đang có một cái nồi gì đó.

– Hãy nhìn lại xem chị là gì?

– Chị là một cô bé cũng với bộ quần áo thời xưa, mặc váy xòe, mặc quần, tóc tết hai bím. Đấy là một bộ quần áo của một con nhà rất khá giả chứ không phải con nhà nông dân. Ồ vậy bà là vú nuôi à. Cô bé tầm 5 hay 6 tuổi gì đó. Bà đang khâu một từ in trên cổ áo của cái váy. Đó là từ WISH.

– Ồ bố và mẹ đã về. Họ đi trên một cái xe ngựa màu đen, con ngựa kéo cũng màu đen. Bố mặc một bộ quần áo màu đen, đội cái mũ dài màu đen và cầm cây gậy. Bà mẹ mặc rất đẹp. Họ là nhà khá giả. Nhưng cô bé và bà vú đang ở bếp nên bố mẹ đã đi thẳng lên trên.

– Bà mẹ đang khóc nhưng bà không muốn để cho chồng biết. Bà đeo mạng che mặt (khóc). Em bé nhìn thấy mẹ đang khóc, em chạy lại và ôm bà vú nuôi.

– Tại sao bà mẹ lại khóc?

– Bố nói là tôi không chịu đựng được cô. Và mẹ khóc (khóc). Rồi bà đứng dậy đi ra khỏi phòng. Sao bà cũng mặc quần áo đen nhỉ? Hành lang rất là dài, dài hun hút. Bà ấy đã đi ra khỏi phòng khách. Và bố đội mũ lên và đi ra, đánh xe ngựa quay đi. Mẹ vẫn ở lại căn nhà.

– Chị vẫn ở căn nhà ấy và chị chạy ra bếp. Tất cả các cửa sổ đều bằng kính nên chị đã nhìn thấy mẹ bỏ đi. Nên chị chạy đi tìm mẹ. Cái hành lang rất là dài. Và chị chạy theo mẹ nhưng bà đã đóng sầm cửa phòng. Và chị đứng cách đấy một quãng và chị nghe tiếng mẹ khóc. Chị ngồi bệt xuống, dựa vào tường và chị cũng khóc (khóc). Chị cảm thấy … bất lực. Khi chị quay sang trái thì bà vú nuôi đang đi đến và bà dắt tay chị quay trở về bếp.

– Hãy đến với một ngày quan trọng trong cuộc đời của cô bé đấy.

– Mọi việc luôn diễn ra trong bếp. Đấy là sinh nhật chị và chị mặc một bộ váy nhung màu đỏ, nơ cài tóc cũng màu đỏ. Mẹ đi vào bếp. Mẹ cũng mặc áo nhung đỏ như thế. Và mẹ bảo hôm nay là sinh nhật nên chúng ta sẽ đi chơi. Ở bên ngoài có một cỗ xe và một con ngựa trắng chứ không phải con ngựa đen. Mẹ cầm cương và chị ngồi bên tay trái của mẹ và hai mẹ con đi chơi. Qua một cái cầu bằng đá, con đường đá, đi mãi đi hết con đường đá thì sẽ đến một con đường đất, những rặng liễu. Liễu đã chuyển sang màu vàng và trời rất là đẹp. Mẹ xuống xe và mẹ bế chị xuống. Mẹ buộc con ngựa vào gốc cây liễu và hai mẹ con đi dạo. Đây là một công viên rất là đẹp. Bên phải là một hồ nước. Và mẹ bảo chị có thể chạy chơi thoải mái. Và thế là chị chạy đi chơi và mẹ đang ngồi lại ở cái ghế nhìn ra hồ. Đấy là một buổi chiều rất là đẹp và chị thấy rất là vui. Chị chạy nhảy trên bãi cỏ, ném sỏi xuống hồ và vặt những bông hoa mang về cho mẹ. Bà mẹ cũng cười.

– Tại sao đó lại là ngày quan trọng với cô bé?

– Vì đó là một ngày sinh nhật. Nhưng tại sao không có bố? Cô bé vui vì có mẹ nhưng vẫn thấy thiếu vì không có bố.

– Hãy xem ý nghĩa cuộc đời đó là gì?

– Là phải mặc đồ thật đẹp và phải tự đi chơi, cho dù không có bố. Và mẹ cũng có thể làm được. Giống như mỗi người đều có thể tự tìm niềm vui cho mình mà không cần đến người khác. Luôn luôn có người ở đó bên mình như là bà vú. Dù mẹ có vào phòng đóng cửa hay bố có bỏ đi thì vẫn có người ở bên mình.

CUỘC ĐỜI THỨ NHẤT

Đây là khung cảnh đầu tiên chị nhìn thấy. Một cô gái đang đứng trong một lăng mộ thời Ai Cập. Cảm giác rất lạnh lẽo và vô cùng buồn. Chị khóc nức nở nên mình phải đưa chị ra khỏi khung cảnh đó. Sau đó khi chị bình tâm trở lại chúng mình quay lại hỏi về ý nghĩa của khung cảnh đó như sau.

Khi mình đã chết rồi thì một ngôi mộ cho dù có to đẹp đến đâu cũng không quan trọng nữa. Quan trọng là những người ở lại. Nếu họ cứ tiếp tục buồn mãi về mình thì cũng không phải là một điều tốt…. Nhưng có lẽ cũng phải đóng quá khứ lại.

Tiếp đó chị cũng nhìn thấy một hình ảnh mình là con cú mèo.


CHỮA LÀNH LƯỢNG TỬ – GẶP GỠ CHÂN NGÃ


– Chị thấy gì?

– Có một cái ấn bằng vàng. Chị được trao một cái ấn bằng vàng. Và chị đang đứng trước cánh cửa. Hai tay nắm cửa cũng bằng vàng. Và khi chị mở ra thì là thẳng đường tới mặt trời. Tất cả là một vùng ánh sáng vàng. Và chị đứng ở đó, dưới ánh sáng vàng của mặt trời, và trong tay phải chị đang cầm một cái ấn bằng vàng. Chị đang đứng ở trên rất là cao, trên đỉnh một ngọn núi. Chị có thể nhìn xuống. Chị đang rất gần mặt trời. Còn tít ở phía dưới là núi rừng.

– Ai trao cho chị cái ấn?

– Nó tự xuất hiện và chị chỉ cầm lên thôi.

– Những hình ảnh đó có ý nghĩa là gì?

Chị phải mở cửa ra. Tự mình mở cửa ra. Chị không được thoái thác trách nhiệm nữa. chị phải là người cầm trịch và chị phải biết là chị cầm trong tay một cái ấn bằng vàng. Vì từ trước tới giờ không bao giờ chị nhận quyền lực. Chị luôn để cho người khác đứng tên, còn chị là người đứng đằng sau. Có lẽ đến lúc chị phải đứng lên và làm chủ. Và phải nhìn từ rất là cao xuống. Nhưng chị sẽ mở được cánh cửa.

– Tại sao chị lại nhìn thấy cuộc đời là một con cú mèo và con đại bàng?

Ô cú mèo là biểu tượng của trí thông minh. Còn đại bàng là loài chim rất dũng cảm.

– Còn cuộc đời là người đàn ông da đỏ?

Người đàn ông da đỏ cũng là một chiến binh. Tuy là bị thương nhưng vẫn về được nhà. (Sụt sịt)

– Còn cuộc đời của cô bé trong gia đình giàu có?

– Giàu có hay địa vị cũng không làm người ta hạnh phúc. Đây không phải là điều một đứa trẻ cần. Một đứa trẻ cần nhìn thấy bố mẹ mình hạnh phúc.

– Nó có ý nghĩa gì trong cuộc sống hiện tại không?

– Con chị sẽ cần thấy bố mẹ mình hạnh phúc bên nhau.

– Chân Ngã còn nhắc nhở điều gì khác nữa?

Là đừng mong cầu gì cả. Cũng không bao giờ được bỏ cuộc, như cậu bé kia tuy là ông đã đi trước và để cậu bé lại một mình nhưng cậu bé cũng không khóc và cứ thế một mình bò lên theo ông. Và khi đứng ở đỉnh cao thì không cần phải xây cái gì cả. Nó chỉ là một cái sân trống bởi vì tất cả những gì xung quanh đã rất là đẹp rồi.

Mỗi người sẽ cần những khoảng riêng của mình. Và nếu mẹ mình chọn không chia sẻ với mình, đấy cũng là một điều bình thường và mình không cần biết những điều mình không cần biết vì mình chỉ là một đứa trẻ.

– Người bố phải luôn hiện diện nhưng kể cả khi người bố không hiện diện thì đó vẫn là một cơ hội cho mình để mình tận hưởng cuộc sống với mẹ.

– Hãy sống như chú thỏ, vì mọi việc đều có thể xảy ra. Vì kể cả như một người đàn ông có thể đi đánh nhau và không bao giờ trở về nữa.

– Còn điều gì khác Chân Ngã nhắc nhở chị nữa không?

– Phải biết tinh nghịch như một chú đại bàng. Kể cả một chú đại bàng cũng phải biết vui vẻ nghịch ngợm. Phải có nhiều thời gian vui chơi hơn chứ không thể chỉ dũng cảm suốt được.

– Hãy hỏi xem Chân Ngã trông ra sao?

– Chị thấy hình ảnh một tòa tháp. “Chạm trời” Tức là vươn lên trời cao và chạm vào bầu trời.

Xin gửi tặng những thông điệp vô cùng ý nghĩa này đến tất cả chúng ta.

Biết ơn và yêu thương các vị thầy hữu hình và vô hình đã dẫn dắt ta đến nơi ta cần đến, gặp những người cần gặp, làm những việc cần làm.

Hãy tung cánh như một chú chim đại bàng, bay cao hơn bão tố, chạm đến bầu trời. Hãy bay với đôi cánh của sự chính trực và chân thành, dũng cảm và tinh nghịch.

P/S: Một thông điệp mình nhận được từ ca này đó là SỰ CÔNG NHẬN. Con trẻ rất cần lời khen, lời công nhận từ cha mẹ, người thân. Nếu không con sẽ thiếu tự tin vào bản thân. Lớn lên con sẽ đi tìm sự công nhận từ bên ngoài nhưng trong tiềm thức vẫn sẽ thiếu niềm tin vào bản thân. Với các thành viên khác trong gia đình cũng thế, khi bên trong thiếu sự công nhận thì sẽ tìm kiếm từ bên ngoài. Khi vươn ra ngoài vì sự công nhận từ bên ngoài thì không tự do bằng tự mình công nhận và no đủ với bản thân mình ^^

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *