Chủ thể của tôi hôm nay là một người tầm tuổi cha mẹ tôi, một bác sĩ có uy tín và chức vị, một người trụ cột trong gia đình cả về kinh tế lẫn tinh thần suốt nhiều năm. Người đàn ông ấy hai năm gần đây gặp biến cố trải qua nhiều cuộc phẫu thuật, và bỗng dưng cảm thấy mình yếu đuối, mong manh, lo lắng mọi thứ, và cần được yêu thương. Một người đọc nhiều, biết quá nhiều, phân tích rất nhiều, và cũng hành thiền nhiều năm. Nếu chúng tôi nói về chữ nghĩa, chắc tôi sẽ há mồm ngồi nghe cả ngày.
Tôi không thể dẫn chủ thể đi theo cách thông thường, và phải làm theo một cách khác. Chúng tôi không đi về một tiền kiếp nào cả, mà đi về quá khứ. Và rồi người ấy lấy tay xoa ngực trái, đập đập liên hồi vì những cơn đau trồi lên. Chú hỏi liệu có phải những nỗi đau về tâm lý sẽ dẫn đến cơn đau vật lý không, tôi ngoảnh mặt đi, vừa muốn cười vừa muốn khóc, nhớ đến những người tôi đã gặp, đã nghe, có những nỗi đau trong tình yêu khiến tim người ta quặn thắt từng cơn đến không thể thở nổi và qua một đêm mà tóc bạc trắng đầu…
Chú nhớ thương mẹ chú. Người mẹ tảo tần nuôi cả đàn con, người mong chú thành bác sĩ. Nhưng năm ấy, khi mới tốt nghiệp chưa lâu, mẹ chú đổ bệnh. Hai anh em chú đã quyết định đưa mẹ về nhà vì sợ bà mất ở bệnh viện thì thành chết đường chết chợ, nhưng chú đã luôn trách bản thân về quyết định đó. Chú thấy đáng lẽ lúc đó nên để mẹ ở viện và cố hết sức chạy chữa. Chú chưa bao giờ tha thứ cho bản thân về điều này dẫu ý thức luôn hiểu rằng cuộc đời vô thường, sớm hay muộn chúng ta vẫn phải ra đi, theo cách này hay cách khác, và “biết đâu” sự “ra đi” đó lại là một “sự đoàn tụ” trong một thế giới song song với thế giới ta đang sống.
Cuối cùng tôi chỉ có thể nói với chú rằng, hãy dừng việc tìm kiếm tất cả những phương pháp, những người trị liệu tâm lý, hãy dừng suy nghĩ và phân tích, hãy quay về bên trong mà nương tựa chính mình.
Cuộc đời quá ngắn, nhớ thương (người khác) quá dài
Nhưng cuộc đời cũng quá ngắn để yêu thương chính bản thân mình
Có những người tìm đến thôi miên hay các phương pháp khác để giải quyết điều nọ điều kia. Có người ra về trong hoan hỉ, nhẹ nhõm. Có người trở lại việc nhận ra vấn đề tắc nghẽn ở trong họ. Và bài học của họ là tự mình phải khơi thông nó, tự mình vượt qua nó, bởi vì họ đã có đủ công cụ và khả năng làm việc đó. Tu càng cao càng phải tự mình biết vượt qua!
Xin chúc lành đến chú.