CẦU NGUYỆN HAY CẦU XIN

Đây là câu chuyện của một chủ thể nữ. Buổi nói chuyện với bạn rất dài vì bạn chia sẻ với mình đủ thứ bạn thắc mắc bấy lâu. Bạn cho rằng có đi lễ ở đền chùa chỉ nên xin bình an, sức khỏe thôi chứ xin thứ khác thì sao thánh thần có thể cho được, nhưng bạn lại thấy mọi người xung quanh xin đủ thứ, nên bạn vẫn hoang mang không biết có nên xin hay không. Em trai của bạn từng bị nói có căn đồng và gia đình đã phải tốn rất nhiều tiền để làm lễ cắt, bạn muốn biết điều đó có thật hay không. Bạn cũng băn khoăn về việc có những lúc bạn giúp người khác rất vô tư, chỉ cho họ những gì mà bạn đã tốn rất nhiều thời gian, tiền bạc, công sức mới biết, nhưng người ta nhận sự giúp đỡ đó như là một điều nghiễm nhiên, một lời cảm ơn cũng không thấy. Điều đó khiến bạn cảm thấy phân vân giữa việc giúp hay không giúp nữa.


DƯỚI ĐÂY LÀ HÀNH TRÌNH CỦA CHÚNG MÌNH

– Bây giờ bạn đang ở đâu?

– Mình đang ở giữa một sa mạc, đang bay bay ở trên không trung. Ở đây chả có gì cả, toàn cát là cát.

– Hãy nhìn lại xem bạn lúc này là gì?

– Mình là một người nhỏ, xung quanh có hào quang, đang đứng kiểu chân co chân duỗi như tập yoga. Mình không nhìn được mặt nhưng thấy cũng nhỏ. Là con trai. Là một người trưởng thành nhưng với cơ thể nhỏ. Mình có thể bay lượn tùy thích ở đây. Nhìn như Phật ý, vì đầu có búi.

– Bạn đến sa mạc đó để làm gì?

– Để thư giãn. Đến đấy ngắm thấy bao la … để thư giãn thôi. Mình thường xuyên đến đây.

– Bạn hãy về lại nơi mà từ đó bạn đã đến sa mạc?

– Ồ như một dáng chùa như ở Ấn Độ hay Thái, với đỉnh nhọn, nhô thẳng lên, không biết của nước nào. Mình vẫn quan sát nó ở tầm ngang lơ lửng. Kiểu giống như Chùa Vàng, ở bên cạnh sa mạc, có viền bao hình vuông. Cái tháp mình vừa nhìn thấy là cái to nhất, dáng bầu bầu, chắc là Ấn Độ rồi.

– Đây là năm bao nhiêu?

– Năm 502

– Ở nơi đó có nhiều thực thể giống như bạn không?

– Không, chỉ có mình, và mình thấy có mấy cây cọ thôi, không thấy gì. Ở đây quen thuộc với mình.

– Ở đó có người dân sinh sống không?

– Ồ mình thấy mình đang hạ xuống …. ngồi ở đó … cho người ta khấn …- Bạn hãy nhìn lại những người dân đó xem họ ăn mặc ra sao?

– Trên đầu có đội khăn, như kiểu Ấn Độ, Ba Tư. Mình ngồi ngay ở cửa, cái bậc của tháp, ở phía dưới hạ xuống, mọi người ngồi khấn ở đó. Họ nhìn thấy mình bằng mắt thường như một bức tượng. Mình là linh hồn của bức tượng, có hào quang màu trắng sáng hơi pha vàng.

– Bạn cảm thấy sao khi những người bên dưới khấn vái với bạn?

– Hơi mệt!

– Tại sao?

– Nghe nhiều … cứ xin … khấn vái này kia. Mệt.

– Họ thường xin cái gì vậy?

– Họ kêu khổ này … xin tiền …. Kêu nghèo khổ, xin tiền …. Nhưng thực ra … trông họ không nghèo. Cảm thấy là như thế kia là tốt lắm rồi, mà vẫn còn xin, nên không thích!

– Họ gọi bạn – bức tượng, bằng cái tên gì vậy?

– Mình không nghe ra. Mình nhìn thấy một ông, kiểu như thương gia gian xảo ý, ngồi hàng đầu, cũng khăn trắng, trông ria mép xồm xoàm. Mắt thì gian nhưng vẫn cúi xuống xin. Mình ấn tượng nhất với người đó. Nó cứ hiện lên thôi.

– Tên của bức tượng là gì vậy?

– Nó loằng ngoằng chữ … Mình không đọc được … Nó cứ loằng ngoằng chữ … giun giun ý ^^

– Hãy thử đọc nó bằng phiên âm ABC xem sao?

– Mình không thấy …

– Ở đó có nhiều bức tượng khác không hay chỉ mỗi mình bạn?

– Chỉ có một mình mình.

– Linh hồn của bức tượng sinh ra từ đâu?

– Mình thấy gốc cây bồ đề …

(Một câu chuyện khác chen vào….)

– Tại sao tiềm thức lại cho bạn nhìn thấy câu chuyện về bức tượng?

– Bức tượng cảm thấy mệt mỏi và không muốn nghe những lời của những người đó…. Hãy mặc kệ mọi người nói gì thì nói, hãy thoát ra để sống cuộc đời của mình, không cố gắng ngồi nghe nữa, vì mình cũng không muốn giúp những người như thế, vì họ không khó khăn, không thật lòng, họ không cần phải giúp.

– Bạn còn điều gì muốn biết trong câu chuyện này nữa không?

– Mình muốn biết tại sao cái bức tượng kia lại ngồi đó, có ai bắt ép phải làm vậy không?

– Vậy hãy tìm hiểu xem sao

– À, đầu tiên là bạn này muốn giúp, nên tự đứng ra giúp, không ai ép, nhưng sau mệt mỏi, nhiều người lợi dụng nên không thích nữa, chứ không ai ép cả.

– Thế linh hồn bức tượng là bạn có thực sự có năng lực để giúp những người đang cầu xin bên dưới không?

– Chỉ lắng nghe, đồng cảm và đưa hướng giải quyết thôi, chứ không có năng lực siêu nhiên nào đâu.

– Làm sao bạn có thể đưa hướng giải quyết cho họ?

– Mình thấy mình đi xuống bên dưới nắm tay mọi người, lắng nghe nói chuyện với mọi người. À, lúc này mình có vẻ như một chú tiểu, đầu trọc, mặc áo cà sa. Và những người mình nói chuyện là những người khổ thật. Còn lúc trước khi ở trên vị trí bức tượng thì mình ấn tượng nhất với cái ông mặt gian xảo kia.

– Bạn thấy bạn vừa là bức tượng và vừa là chú tiểu kia?

– Đúng thế.

Mình xin nhường lại bạn đọc tự suy ngẫm về câu chuyện này nhé ^^

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *