BÀI TÌNH CHO GIAI NHÂN

MỘT CÂU CHUYỆN KHÁC – TRONG VEO

Quy hồi tiền kiếp có giúp ích gì cho sự thay đổi của chủ thể trong cuộc đời hiện tại không. Chúng ta hãy cùng khám phá.

Đây không phải là phần hai của ca thôi miên về Đóa Trà Hoa Phương Đông mà là trải nghiệm của một chủ thể hoàn toàn khác. Nhưng họ đã cùng hỏi một câu hỏi và cuộc đời kiếp sống trước của họ như những mảnh ghép của một bức tranh rộng hơn và cùng phảng phất một sắc màu rất Nhật. Vì thế mình quyết định sẽ kể câu chuyện này như một sự tiếp nối.

Nước Nhật, có lẽ khoảng thế kỷ 17,18 vì không quá cổ xưa.

Bộ phim bắt đầu với khung cảnh một ngôi nhà gỗ truyền thống của Nhật. Ngôi nhà nhỏ và vô cùng đơn sơ, gần như chẳng có đồ đạc gì, những cột gỗ, xà ngang đen bóng nhưng có vẻ không phải đen vì gỗ mà đen vì bị phủ bởi một lớp bồ hóng. Một cô gái đang giặt giũ ở sau nhà. Nơi đó không hẳn là một vùng quê nhưng ngôi nhà có vẻ ở rìa ngoại ô của một nơi sầm uất. Sau nhà xanh rợp bóng tre trúc, tiếng nước chảy róc rách. Nàng ngước nhìn lên trên thấy nền trời xanh xen lẫn với màu xanh lá của những ngọn cây, nghe tiếng chim hót và lòng rất đỗi bình an. Đó có vẻ là một việc nàng thường xuyên làm, tốn sức lực nhưng nàng không thấy mệt mỏi mà rất tận hưởng khoảnh khắc và không gian đó. Nàng vấn tóc lên như những phụ nữ Nhật khác, quần áo nàng tối màu và giản dị, đúng kiểu một gia đình lao động nghèo. Tuy không nhìn rõ mặt nhưng ở nàng toát ra một vẻ rất đỗi thuần khiết, ngây thơ và là một người rất đơn giản, không suy nghĩ hay tính toán gì. Thỉnh thoảng nàng có xách giỏ ra phố mua sắm gì đó. Mặc dù cảm nhận rằng phố xá đông đúc ồn ào nhưng buồn cười là hình ảnh hiện ra trong mắt nàng chỉ là nền trời và lá cây, giống như là nàng đi ra ngoài cũng chỉ hay đưa mắt lên nhìn trời và chả để ý đến nhân tình thế thái.


Chồng nàng là một kiếm sĩ. Tóc anh vấn lên cao, không nhìn rõ vấn theo kiểu gì, chỉ thấy là trán rất cao và rộng. Anh mặc áo tối màu và đeo kiếm. Anh làm công việc gì đó mà không thường xuyên ở nhà. Trong mắt nàng, anh là một người có tài và có khí chất, mặc dù mình không hiểu sao gia đình này lại nghèo xơ xác đến thế bởi vì một kiếm sĩ giỏi thì thường sẽ có đời sống tốt hơn tầng lớp nông dân, nhưng nàng lại chả bận tâm tí nào về chuyện đó. Có vẻ chồng nàng là một người rất chính trực và chỉ nhận lương từ chủ chứ không tham lam việc khác. Nàng không hề bận tâm tí nào về việc nhà rất nghèo. Mọi sinh hoạt của nàng gói gọn trong việc dọn dẹp nhà cửa dù nhà chả có đồ đạc gì, giặt giũ, nấu ăn. Ngày nào cũng như ngày nào mà nàng lúc nào cũng tươi mới và thích thú với chúng, không hề một lời than vãn. Và nếu bạn có thể hình dung một phụ nữ Nhật truyền thống chăm sóc chồng ra sao thì nàng làm y như vậy. Thực sự là nâng khăn sửa túi từng li từng tí cho chồng, một cách rất tự nguyện và vui vẻ, bình yên. Trong mắt nàng, chồng là tất cả.

Có một hình ảnh mà khi nghe kể lại mình rất cảm động. Họ nghèo đến mức mà khi được ai đó cho một chiếc bánh Mochi rất đẹp thì cứ nhường nhau ăn cho đến khi phải xẻ đôi ra để cả hai cùng được thưởng thức nhưng họ cười rất vui vẻ. (Bánh truyền thống của Nhật thì cứ bé bé xinh xinh ý)Họ cứ sống bình yên như thế trong ngôi nhà đơn sơ đó và không có con. Cho đến một ngày, khi họ vẫn còn chưa đến tuổi trung niên, bỗng thấy nàng ôm chồng và gào khóc trong đau đớn vì có vẻ chồng mất do một vết thương nào đó. Với nàng chồng là tất cả. Và nàng cũng mất sau đó không lâu vì quá đau buồn. Khi nghĩ về cuộc đời của mình, nàng thấy tiếc nuối vì cuộc sống vợ chồng quá ngắn ngủi trong khi họ luôn mong ước được bên nhau đến răng long đầu bạc. Nàng chẳng thiết tha gì cuộc sống khi không có chồng ở bên nữa.


Khi hỏi ý nghĩa cuộc đời đó là gì, câu trả lời rất thú vị. Đó là hoàn toàn có thể cảm thấy sự bình yên, tươi mới khi làm những việc đơn giản, lặp đi lặp lại và sống một cuộc đời đơn giản. Dù rất yêu chồng và làm mọi thứ chăm sóc cho chồng rất tự nhiên trong yêu thương, nhưng những công việc nội trợ mà nàng đã làm, bản thân nàng cũng rất yêu và tận hưởng chúng; chứ không phải miễn cưỡng vì yêu chồng mà chấp nhận làm.

Quay lại với chủ thể ở cuộc đời hiện tại, hóa ra nàng là một người không thích thú gì mấy với việc nội trợ vì nàng không thích sự nhàm chán lặp đi lặp lại. Nàng không thích mất thời gian cho những việc mà nàng cho là “quá nhỏ bé và đều đều” vì nàng thấy cuộc sống như vậy rất chán. Nàng rất bất ngờ với những gì nàng được nhìn thấy và nàng kể “Ôi thật không ngờ, chỉ đơn giản thế mà bình yên quá, chỉ thế mà cuộc sống gia đình cũng vui thế!”

Một thời gian sau gặp lại, nàng thủ thỉ “Bây giờ nếu có phải cọ toilet cả ngày thì nàng vẫn vô cùng tận hưởng và vui vẻ với việc đó.”

Mình xin chia sẻ trải nghiệm cuộc đời này và không bình luận gì cả, để mỗi chúng ta tự cảm nhận lấy thông điệp phù hợp.

Yêu nàng và chúc lành đến nàng, đến mơ ước nho nhỏ của nàng.

Với rất nhiều ánh sáng và tình yêu!

Mời các bạn theo dõi phần đầu của Seri Bài Tình Cho Giai Nhân tại đây.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *