CÁNH CỔNG KHÔNG GIAN

Thôi miên lượng tử và kết nối qua những cuộc đời quá khứ, hiện tại và tương lai.

Chủ thể của ca thôi miên là một bạn trai, đến với câu hỏi về sứ mệnh cuộc đời vì bạn luôn cảm thấy mình đứng ngoài cuộc trong cuộc sống này. Bạn có một mối quan hệ không tốt với bố vì ông rất tiêu cực, thường tự làm theo ý mình và phản ứng rất mạnh mẽ với những ý kiến trái chiều; và điều này vô thức làm bạn ác cảm với người nam có vị trí cao hơn mình trong xã hội như những người thầy, người sếp, khiến bạn hay thu mình lại, ít thể hiện bản thân. Ngoài ra, bạn có bệnh viêm mũi dị ứng đã chữa nhiều cách không khỏi và bạn muốn gặp cái tôi tương lai của chính mình để xin lời khuyên.

DƯỚI ĐÂY LÀ CÂU CHUYỆN CỦA BẠN

Ban đầu bạn bước vào một không gian toàn ánh sáng vàng, khói màu vàng. Bạn đang ngồi trong một cái xích đu nhưng không biết cái xích đu có được gắn vào mặt đất không. Xung quanh chỉ có một vài cái cây, giống như cây cọ, cũng màu vàng. Bạn hoàn toàn không nhìn thấy mặt đất. Bạn cảm thấy ở trong khung cảnh đó bạn không cần phải thở và cảm thấy mình như là chính nơi đó và không có cơ thể, rất tự do, rộng lớn, thấy mình hòa tan vào không gian đó.

Vẫn trong không gian ánh sáng vàng ấy, bạn di chuyển đến một cái đền thờ hình kim tự tháp nhưng có đỉnh tháp nhọn và cửa rất cao. Cái đền thờ này cũng như lơ lửng trong không trung, dưới nền toàn khói, khi lấy tay cào xuống chỉ thấy khói bay lên và tan ra như nước. Xung quanh đó hầu như không có gì ngoài mấy cây cọ. Trong đền thờ có những người mặc áo choàng nâu đỏ, đầu trọc, đang đứng cầm sách đọc, giống như đọc kinh, không nhìn rõ chân họ, cứ như họ là những làn khói có mặc áo. Họ cao, khuôn mặt chỉ thấy dáng bên ngoài chứ không có đường nét, người họ phát sáng như màu vàng của không gian trước đó. Rất khó nhìn vào mặt vì mặt họ phát sáng như pha lê vàng. Có một hành lang đi lên những bậc cao hơn, và khi đi lên tiếp bạn thấy ở trên đó có một viên đá màu trắng, to như quả dưa hấu, bạn thấy rất dễ chịu khi nhìn vào nó. Những ông sư ở trong đền thờ đó chỉ ở những bậc thang bên dưới, còn viên đá này ở tít bậc thang bên trên. Đền thờ này giống như được xây dựng để bảo vệ viên đá trắng kia.


Có người nhìn bạn và cười mỉm. Người này ăn mặc màu mè hơn, mặc váy, còn mấy ông sư kia chỉ khoác áo choàng. Đây là một người nữ, cũng không có tóc.

Nhìn lại bản thân lúc này, bạn thấy mình cũng là một ông sư, tầm 50 tuổi, dáng người cao gầy, thân hình trong suốt màu vàng; không có tóc, áo choàng màu đỏ hơi khác các vị sư kia. Bạn giống như là người quản lý khu này, khá nhàn rỗi, chỉ đi xung quanh quan sát mọi người còn những người kia phải đọc sách. Hàng ngày, bạn cũng đọc nhưng không thích đọc lắm, xong rồi nghe báo cáo từ những người khác … rất tẻ nhạt. Có người đưa tờ giấy cho vị sư là bạn xem nhưng chữ viết giống như những cái que lúc thì đứng lúc thì ngang, bạn không đọc được. Mình bảo bạn hãy nghe xem sao, thì ra người đó muốn đề xuất mở một cái cổng đi tắt ở chỗ nào đó nhưng bạn không cho phép. Cái cổng đó phải dùng viên đá kia mới mở được.

TRỞ VỀ THỜI ĐIỂM BẠN ĐƯỢC SINH RA:

Các em bé ở đây có bố mẹ, chúng được kết hợp từ tế bào và gen của bố và mẹ, nhưng không được sinh ra qua đường sinh sản vì bụng của người mẹ không đủ rộng để nuôi em bé. Bạn dùng từ “khu gieo trồng” để mô tả một nơi để nuôi các em bé. Nó giống như một gian nhà có rất nhiều cái ống xoắn ốc nối từ sàn lên trần nhà và trong mỗi ống có một cái bọc kén, trong mỗi bọc kén đó nuôi một em bé, tương tự như em bé được nuôi trong bụng mẹ. Khi em bé được sinh ra sẽ có người đến nhận về. Sinh ra ở đây được hiểu là khi cái bọc đó được cắt và mở ra. Có những vị sư đảm nhận việc này nhưng họ mặc áo đen. Cơ thể các em bé sinh ra có màu trắng trong suốt như thủy tinh, không có nội tạng và càng lớn thì càng chuyển sang màu vàng. Ở đây họ không cần ăn uống, họ không có hệ tiêu hóa. Tự môi trường đó nuôi họ, họ không cần thở. Lúc này bạn nhận ra là họ không có miệng, họ dùng suy nghĩ để nói chuyện. Những cư dân ở khu vực này có vẻ được sinh ra nhằm mục đích giám sát cái cổng, mọi người đi ra vào cái cổng, mở cổng mới đóng cổng cũ; mặc dù những người sống bên ngoài nhà thờ có hình dáng thấp hơn và mặc trang phục khác so với những vị sư bên trong đền thờ. Những ai vào làm trong đền thờ thì sau đó sẽ cao hơn.

VIÊN NGỌC TRONG ĐỀN THỜ

Viên ngọc sáng chói. Họ dùng viên ngọc để mở cổng đi tắt sang những nơi khác – những khu vực khác, nhưng cũng phải hạn chế bởi vì việc đó dễ làm loạn môi trường xung quanh. Có một hội đồng quyết định việc sử dụng viên ngọc. Việc mở cổng rất hạn chế nhưng vẫn có những người muốn mở cổng nhiều hơn vì họ không muốn đi lại nhiều.

Ở những nơi cổng được mở xung quanh sẽ bị phá hủy vì có nhiều sóng, sóng nổ. Khi đi qua cổng, chỉ có những người rất giỏi mới có thể tự đi trực tiếp được mà không việc gì còn phần lớn người qua phải dùng tàu hoặc phương tiện khác. Tàu ở đây nhìn giống quả bóng bầu dục màu trắng vàng, nhìn không có chỗ nào có lực đẩy nhưng vẫn đi được. Nó giống như quả bóng bầu dục không có cổng vào nhưng khi đến gần sẽ bị hút vào trong. Tàu đi rất nhanh.

Mục đích những người ở đây sử dụng cổng đến các nơi khác là để đi theo dõi, nuôi trồng, trồng người, gieo hạt giống, chờ đợi, lấy số liệu. Họ có thể nhìn rất lâu … Người ở đây (ở nơi có đền thờ này) bất tử. Họ nhìn cả một vùng, biến nó từ khô cằn thành nơi có sinh vật. Lúc đó ở chỗ họ nuôi trồng chỉ có vi khuẩn, tảo. Họ lấy các mẫu về định kỳ. Họ dùng cổng đi khắp nơi và mỗi nơi sẽ có một cách nuôi riêng dựa theo môi trường đó, họ chọn những gì thích hợp cho môi trường đó. Nhân vật vị sư là bạn không tham gia vào quá trình nuôi trồng này mà chỉ là người giữ cổng.Khi tìm về xuất xứ của viên ngọc, bạn nói không truy cập được, giống như có bức tường chặn lại không cho nhìn thấy.


MỘT NGÀY QUAN TRỌNG

Có một cuộc họp mở một cái cổng … Bạn làm sai một cái gì đó …Có rất nhiều người chết ở nơi cái cổng đó được mở ra. Chết cả một vùng, chét cả một thế giới (thở dài). Rất nhiều người nằm, nhiều tư thế, chết hết. Họ là người ở chỗ khác, là những sinh vật bình thường, được sinh ra và sẽ chết đi. Có vụ nổ nhưng những người ở đó xác vẫn nguyên vẹn, chỉ tinh thần của họ bị thổi bay hết, coi như là chết rồi.

Nhưng mà vị sư là bạn …. rất vui …Ông ấy từ bỏ vị trí… ngồi trên một cái ghế và chìm dần vào bóng tối. Bạn thấy mình rời đi, thoái lui khỏi công việc mặc dù mọi người không trách móc bạn nhưng bạn tự rút. Bạn tự thu nhỏ mình lại, hạ xuống dưới, trở nên đậm đặc, bạn đã tự hạ thấp mình xuống để đi xuống các tầng thấp hơn. Bạn muốn biết cảm giác của một kẻ nhỏ bé, muốn biết bản thân khi là kẻ yếu đuối, dễ bị chết bởi các thảm họa thì ra sao.

NHỮNG CUỘC ĐỜI TIẾP THEO

Sau đó bạn đến một nơi khác. Bạn thấy mình đi vào hệ mặt trời, tiến về Trái Đất, thấy mây xung quanh, và bạn xóa quá khứ. Bạn mô tả việc xóa quá khứ này là thấy có một sợi dây neo đằng sau bạn, sau đó tách rời khỏi bạn và bạn quên hết.Lúc này bạn thấy bản thân đã thành người khác …. đang ở trên chiến trường. Bạn thống lĩnh một nhóm quân như thời phong kiến nhưng bị phục kích, anh em đồng đội chết hết, bạn thấy tội lỗi vì đã dẫn họ vào chỗ chết nên sau đó bạn đã tự sát.

Tiếp tục, bạn thấy mình ở một cuộc đời khác, lúc này là một quan chức, trong một cái xe ô tô đời cũ, tầm năm 19xx ở Nga. Bạn bị bắn chết. Lúc này linh hồn cảm thấy rất mệt mỏi nên lại thu nhỏ mình tiếp, không muốn tham gia vào tranh đấu nữa, chỉ muốn làm người quan sát.

Cuộc đời tiếp theo, chính là cuộc đời này tại Việt Nam.

NHỮNG THÔNG ĐIỆP

Trở về cuộc đời của vị sư trong đền thờ: Ông ấy có tất cả thời gian, quyền lực, sự kính trọng nhưng lại thấy buồn chán vì công việc cứ lặp lại vĩnh viễn, nên ông muốn thay đổi. Vụ nổ kia có thể là một sự kiện thúc đẩy thêm nhưng cũng khiến cho ông thấy tội lỗi. Ông ấy chán việc nên có thể sai sót đó cũng đến từ việc ông chán trách nhiệm của mình nữa. Đáng lẽ ông ấy phải biết trân trọng cái mình đang có. Vụ nổ tạo cho ông ấy được ra ngoài và học hỏi thêm. Cuộc đời đó nhắc nhở bạn phải trân trọng cái mình có. Chính sự hữu hạn mới làm cuộc sống thú vị hơn.

Bạn nhận ra rằng xuyên suốt các cuộc đời kia, việc thoái thác khỏi nhiệm vụ, từ chối tham gia là do nỗi sợ. Thực tế bạn phải làm ngược lại, tức là phải tham gia, vượt qua nỗi sợ những người xung quanh vì bạn mà chết. Phải không sợ, tập trung, ngay cả nó có lập lại thì cũng không được đổ lỗi cho mình. Nếu mình tập trung nhưng nó vẫn thất bại thì có thể là vì nó chưa đến lúc, không phải vì mình tắc trách.

Sau đó, bạn thấy một người khác cười với bạn. Họ trông giống vị sư là bạn ở trong đền thờ nhưng cao lớn hơn vị sư đó. Ông ấy cười khích lệ bảo bạn đừng bỏ cuộc. Khi mình hỏi ông ấy là ai, bạn trả lời Ông ấy chính là em, là người sẽ trở về cái đền thờ đó sau khi hoàn thành việc ở đây.
Chi tiết này thực sự rất thú vị vì:
– Mình chưa hề dẫn bạn đi về tương lai
– Và tương lai mà bạn hình dung khi bạn đặt câu hỏi thôi miên cho mình là tương lai của cuộc đời hiện tại này, chứ bọn mình chưa hề nghĩ đến cái gì xa xôi hơn thế.
– Vị sư đó khi xuống Trái Đất thì thu nhỏ bản thân, trở nên đậm đặc lại; nhưng sau khi hoàn thành xong bài học, ông ấy của tương lai đã trở về trạng thái to lớn thậm chí còn hơn cả trước khi ông ấy xuống Trái Đất.

Ông có lời khuyên cho bạn là đừng đeo mặt nạ nữa, không cần giấu mình, tin vào mình nhiều hơn, rồi thời gian sẽ làm những việc còn lại. Cuộc đời đó giải thích tại sao bạn yêu thích thiên văn và lịch sử vì giỏi thiên văn là kiến thức để biết các địa điểm phù hợp mở cổng, còn lịch sử để học, học trong lịch sử thì nhanh hơn là phải sống trực tiếp.

Căn bệnh về mũi là vì nơi đó không cần thở cho nên khi xuống đây việc thở khó khăn. Ngoài ra, cái suy nghĩ tự đổ lỗi đã làm tắc đường thở trên trán. Bạn chỉ cần đổi cách suy nghĩ là sẽ hết.

Bố hiện tại của bạn chính là người cấp dưới đã đề nghị mở cổng mà không được đồng ý. Sau khi vị sư là bạn từ chức, ông ý đã bị hội đồng phạt do chọn sai địa điểm. Vì thế ông ý ghét hội đồng, cái ghét đó xuyên suốt thành ghét người xung quanh cho đến hiện tại này.

P/S: Cảm ơn bạn đã đồng ý chia sẻ nội dung ca thôi miên này. Mình không có bình luận gì thêm ngoài việc há mỏ xem diễn biến câu chuyện. Chúc bạn hoàn thành bài học dang dở qua nhiều kiếp sống và sớm khỏi bệnh nhé.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *