Thôi miên lượng tử là một trong các phương pháp giúp bạn nhận ra kết nối với người thầy bên trong của bạn. Thay vì hướng tới một vị thầy tâm linh ở bên ngoài, bạn có thể cảm nhận được ngay bên trong bạn có một vị thầy luôn luôn cần mẫn nhắc nhở và yêu thương bạn vô điều kiện.
Câu chuyện đã qua nhưng rất muốn chia sẻ lại với mọi người.
Có chủ thể đến với mình nhưng không thể vào trạng thái thôi miên được vì lý trí của bạn ở thời điểm đó quá mạnh và át đi tất cả những cảm nhận khác. Mình hỏi bạn có niềm tin vào ai không, bạn lắc đầu. Bạn không tin vào Thần Phật (không phải không tin họ tồn tại mà là không tin họ có liên quan gì đến bạn). Bạn không tin vào cha mẹ, người thân, một phần vì bạn đã bị tổn thương lâu quá, một phần vì bạn biết rồi họ cũng có con đường của họ và bạn sợ khi dựa vào họ, một ngày nào đó bạn sẽ không có gì khi họ đi. Bạn cũng chẳng đủ tin vào bản thân.
Có chủ thể nói rằng bạn chỉ quan tâm các vấn đề khác, không phải là gia đình, dù tuổi thơ có không êm đềm nhưng bạn đã chấp nhận nó rồi. Nhưng sự thật không như điều bạn nghĩ. Cảnh đầu tiên Chân Ngã đưa bạn về ngay và luôn thời thơ ấu, gặm nhấm lại cảm giác cô đơn lạc lõng vì thiếu sự quan tâm của cha mẹ. Chúng mình kết thúc ca sớm hơn dự dịnh, nhưng bạn nói nhờ thế mà bạn hiểu có một đứa trẻ bên trong bạn chưa hoàn toàn an yên.
Và qua rất nhiều trường hợp khác, mình nhận ra là tuy chúng mình (những người làm phương pháp chữa lành lượng tử) luôn nói về Người Thầy Bên Trong (Chân Ngã/ Siêu Thức) hay Vị Thầy Hướng Dẫn Tâm Linh; nhưng người nghe hay bị hiểu nhầm về “Một người bên ngoài, một đấng nào đó có tên tuổi, hình tướng, hay một vị nào đó mà phải xứng để họ tôn trọng làm thầy”. Khi được hỏi có sự quyến luyến tâm linh với ai đó không, câu trả lời thường gặp nhất là Phật, Chúa, Quán Thế Âm, các vị thiền sư, vv; hoặc là không thấy có ai.
Bài viết này của mình chỉ để nhắc lại rằng thực ra mọi việc rất đơn giản, tất cả mọi thứ ở trong bạn hết, tất cả các vị ở trong bạn hết. Ta là họ và họ là ta. Họ là ta ở một chiều kích cao hơn khác, họ bao trùm lấy ta nhưng họ cũng ở trong ta. Và thực sự, vô cùng gần gũi và đơn giản, tổ tiên của bạn cũng chính là những vị thầy tâm linh của bạn đấy. Ví dụ như người Việt hay nói có duyên với bà cô tổ, ông cố tổ thì chính là ý này đó. Đừng để tâm trí bạn bị rơi vào sự so sánh đẳng cấp mà quên mất rằng thực ra chúng ta đều chỉ từ một cái cây Nguồn mà ra và để nhắc nhở cho 1 cái lá về nguồn gốc của nó thì có lúc có thể là nhánh cây lên tiếng, có lúc là một cành nhỏ, hay một cành to, hay cái thân cây … nhưng tất cả đều là của một cái cây, tất cả đều là một. Cái lá không thể nhìn được cả cái cây nhưng nó có thể cảm nhận được cái tinh thần “LÀ MỘT” chảy trong nó khi nó đủ tĩnh lặng.
Mình đã chia sẻ trong album này một ca thôi miên của chủ thể họ Lê mà vị thầy tâm linh xưng tên là Lê Hữu Trác – một người có thể không là ông tổ trực tiếp của dòng họ đó về mặt vật lý nhưng vẫn là một ông tổ. Gần đây nhất, một chủ thể khác cũng gặp chính bà nội đã mất và được nhắc nhở rất nhiều.
Mình cũng chia sẻ một trải nghiệm của chính mình gần đây. Trong chính cái hôm mà mình suy nghĩ về vấn đề Tổ tiên, dòng họ thì đêm đó mình nằm mơ thấy ông nội. Ông đã mất cách đây vài năm và mình chưa lần nào mơ thấy ông trước đây cả. Nhưng trong giấc mơ đó ông đã gửi lời nhắn đến mình. Ông nói “Ông đã thả những chú ong, trên cánh của chúng có in những câu chữ. Con đã tìm được vài chú rồi, con hãy tìm nốt đi”. Tỉnh dậy mình vừa vui vừa không hiểu lý do. Mình vui vì cứ như có cái duyên nào đấy, giống như lần trước khi mình trăn trở về vấn đề Tái Sinh thế là tối mình mơ luôn. Nhưng câu chuyện trong giấc mơ này rất thú vị vì nó rất giống trong tiểu thuyết Kim Dung, khi Tiểu Long Nữ khắc chữ lên những chú ong để Dương Quá có thể tìm ra cô ấy. Về mặt lý trí mình hoàn toàn có thể cho rằng lại xem vớ vẩn rồi mơ lung tung, rồi bỏ qua giấc mơ. Nhưng trong một lúc tĩnh lặng ngồi sưởi nắng và gió, mình đã hỏi “Điều đó có nghĩa là gì” và nhận được câu trả lời của tiềm thức “Hành trình”; rồi mình hỏi tiếp “Tại sao lại là ong?”; câu trả lời hiện ra rất vui “Chăm chỉ”. Đấy thế hóa ra là tiềm thức đang muốn nói chuyện với mình. Con đường cần đi không phải là thứ hiển lộ rõ ràng ngay trước mắt. Đó là một hành trình mà khi bước đến điểm mốc này bạn sẽ nhận ra được điểm mốc tiếp theo. Nếu không bước thì không bao giờ thấy điểm mốc tiếp theo và đi được hết cuối đường. Và chăm chỉ, kiên định là cách mình cần đi. Khi hiểu ra điều đó mình tủm tỉm cười suốt buổi.
Mình hiểu rằng hình ảnh của ông nội là cách mà tiềm thức chọn để giao tiếp với mình hoặc cũng là cách mà tất cả những cái tôi cao hơn của mình chọn tại thời điểm đó để nói với mình. Mình không cần phải quan tâm rằng thông điệp do ông hay là vị nào bự hơn truyền tải mà mình chỉ cần tập trung vào thông điệp mà thôi. Và cách mình vừa chia sẻ là một cách mà bạn có thể tự giao tiếp, kết nối với tiềm thức, hay các vị thầy bên trong bạn. Rất nhiều chủ thể đã từng thiền và trải qua ca thôi miên đều à lên hóa ra nó là như thế; chứ không có cái gì huyền bí cả, tất cả ở trong họ hết, mọi câu hỏi và mọi câu trả lời.
Nếu bạn chưa đủ niềm tin vào bên trong bạn hay bất cứ vị thầy vô hình hay có hình nào khác, trong khó khăn trở ngại hay trong hạnh phúc hân hoan, hãy cầu nguyện và xin được dẫn dắt bởi chính tổ tiên. Họ không cần cái gì hoành tráng đâu, cứ thủ thỉ tâm tình và chia sẻ và rồi bạn sẽ nhận ra những điều hết sức vi diệu… Và tất nhiên, nếu muốn vững tin trước một ca thôi miên, hoàn toàn có thể thắp hương khấn ông bà nếu bạn muốn.
Chúc lành đến bạn!