CHUI VÀO BỤI RẬM

Yêu thương bản thân trong các mối quan hệ

Có câu chuyện về một ông thiền sư thấy con rắn gặp nạn nên ra tay cứu và trong lúc thực hiện ‘Mission Impossible” thì con rắn đã cắn tay ông ta. Khi đồ đệ hỏi ông tại sao lại cứu rắn, vì nó không những không biết trả ơn cứu mạng lại còn báo oán bằng một đòn chí mạng; ông giả nhời “Thấy mà không thể không cứu là việc của tui; còn nó cắn tui là chiện của nó, vì bản năng của nó là như vậy”.

Mình trộm nghĩ may mà con rắn không có độc … chứ không lại tan nát đời sư …. ^^ Quả thật, chuyện tóm tắt quá nên không biết ông sư có biết đây là con rắn lành không; cũng không biết khi cứu rắn ông có trang bị bảo hộ gì như anh Tom Cruise không …. ^^

Quả thật mình đã không ít lần … nổi máu anh hùng … chui vào bụi rậm … giải cứu “mỹ nam” (đây chỉ là một tên gọi mỹ miều mang tính chất đại diện nhé) … xong rồi tan nát cả “anh hùng” … Và mình cũng chứng kiến rất nhiều người xung quanh, bao gồm các khách hàng … khi thì đóng vai “Người cần cứu”, khi lại ở vai trò “Người đi cứu” … nhưng sau đó thì không biết là ai cứu ai, có cứu được không hay tất cả lại cùng chui vào bụi rậm và tan nát ít nhiều và luẩn quẩn trong bụi rậm. (Chắc hẳn phải có tí tan nát chứ không thì mình thất nghiệp xừ nó rồi ^^)

Người ta bảo “tình yêu sẽ cứu vớt tất cả” nhưng mình trộm nghĩ “còn phải xem cái tình yêu này ở mức nào”. Không tin á? Rủ “Tiểu Thịt Tươi” không biết bơi đi bơi bể sâu mà xem … lúc hụt nước, mất bình tĩnh, bản năng sống trỗi dậy, hãy xem đứa nào sẽ đạp lên đầu đứa nào bất chấp =)) Trong lúc sống chết đấy thì không phân biệt quan hệ nữa .. thậm chí không phải bạn bè mà ngay cả vợ chồng, cha mẹ con cái, anh chị em vv người nào yếu hơn sẽ cố gắng vơ lấy bất cứ cái gì họ có thể vớ được để không bị chìm; thậm chí trong cơn vùng vẫy mất kiểm soát, họ kéo chìm luôn cả người đang muốn cứu họ; và nếu người kia, dù bình tĩnh hơn mà không lượng được sức mình thì tất cả vẫn sẽ cùng chìm.

Lúc đấy, không phải cái người cần cứu kia là người xấu, không phải con rắn kia xấu, chỉ là họ đang ở trong một trạng thái mà cái bản năng của họ quá mạnh, họ vơ lấy (Take) nhiều hơn cho đi (Give), họ tấn công một cách bản năng vì họ có nhu cầu cần được bảo vệ. Thậm chí cái người bình tĩnh hơn kia, nếu không thận trọng, tụt đến một ngưỡng nào đó mà bản năng trỗi dậy, họ cũng đổi sang luôn trạng thái Take, hay tấn công ngược lại cái đối tượng mà ban đầu họ cố gắng bảo vệ.

Vớ vẩn hơn nữa là, đôi khi ta cứ nổi cái cơn muốn Give – cho đi, trong khi bản thân đang không hề ổn, thường xuyên ở trong trạng thái Take – vơ lấy (mà không nhận ra mình đang như thế) cho nên chỉ trong một tích tắc ngắn ngủi, công tắc bản năng tự động bật lên và ngay lập tức ở trong trạng thái Vơ lấy và Tấn công luôn (nhưng mà vẫn tưởng bở là mình luôn có nhiều lắm để cho đi).

Xót xa nữa, là khi ta đang ở trong trạng thái bản năng mong manh dễ vỡ và sẵn sàng vơ lấy bất cứ cái gì có thể vơ được nên hoàn toàn rất dễ tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa; hoặc là mất kiểm soát mà tấn công ngược lại người thực sự muốn bảo vệ, giúp đỡ mình. Lúc tỉnh táo lại thì thấy mình đang ở trong một cái bụi rậm thậm chí còn to bự hơn cái trước đó, hoặc là mình đã làm tan nát cái người mình thương và thực sự thương mình rồi.


Vì thế, việc nhận ra ta đang ở trong trạng thái nào, và đối tượng mà ta muốn cứu hay muốn dựa vào đang ở trong trạng thái nào, và trong hoàn cảnh đấy nên làm như thế nào là một việc quan trọng để không đẩy tất cả đến một trạng thái còn tệ hơn lúc trước.

Khi ta đang ở trong trạng thái thường trực “Vơ lấy” nhiều hơn “Cho đi” và mong manh đến mức rất dễ dàng đổi sang trạng thái “Tấn công để phòng vệ” thì tạm thời nên lùi lại, không yêu ai hết, tém tém cái ham muốn “Cho đi” lại kẻo mâu thuẫn “nội tâm muốn cho nhưng suy nghĩ, hành động toàn đi ngược lại”; cũng không nên thấy cái cọc nào chìa ra cũng bám vào ngay và luôn vì lúc đấy ít sáng suốt lắm … đợi cho bớt cái ham muốn “Vơ lấy” đã rồi tính tiếp.

Tương tự như thế, mình đã phải nhắc bản thân mình rất nhiều lần … bên cạnh việc nhìn xem mình có đang ở trong cái bụi rậm nào không … phải nhìn cả đối phương xem họ đang ở “bản năng cấp độ nào” để còn biết đường mà ở hay chạy, …. ở lại mà bị cắn xong lại nổi cơn cuồng cẩu quyền muốn cắn lại thì tạm thời chuồn là thượng sách …. ^^Muốn cứu rắn mà hết lần này đến lần khác đều để bị cắn thì mình cũng ngán mình quá luôn … Mà chả có nhẽ cuộc đời lại chỉ có đi cứu rắn … Đường Tăng mà cứ chăm chăm cứu giúp yêu quái quá thì bao giờ mới lấy được Chân Kinh??? Rắn ơi … lần sau mày thông mình lên một tí giùm tao có được không??? =)))

Cuộc sống là một chuỗi các trải nghiệm … chẳng mong chúng ta sẽ chui vào bụi rậm … nhưng hi vọng rằng nếu đã lỡ chui vào thì sẽ biết chui ra và không lặp lại nữa … Ai biết vị sư kia lần sau có gặp một con rắn độc không …. Ai biết con rắn kia lần sau có gặp một bác “nhà tôi ba đời làm rượu thuốc” không … Nhưng chắc chắn biết một điều là nếu tất cả không còn nữa thì ai sẽ ngồi đây đọc bài viết của tui đây …. hiu hiu ^^

Xem thêm các bài viết cùng chủ đề tại đây.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *