THỨC TỈNH TÂM LINH – TRỞ VỀ NHÀ

 

Trải nghiệm thức tỉnh tâm linh, nhận ra bản chất thực sự của mình, trải nghiệm tình yêu vô điều kiện và cực lạc Niết Bàn.

 
Đây bài viết đầy đủ về trải nghiệm thực tế của mình, là một trải nghiệm “bình thường” theo ý nghĩa rằng chẳng có ai đặc biệt hơn ai giữa người đã trải qua và người chưa trải qua, và rằng sớm muộn ai cũng sẽ trải qua hết, không đời này thì đời khác. 
 
Hơn một năm nhìn lại, mình đã thay đổi rất nhiều về tâm thức và cũng mạnh dạn hơn khi chia sẻ về bản thân. Hơn nữa, đây là một trải nghiệm thực chứng mà mình tin là nó sẽ có ích cho nhiều người “Phúc cho ai không thấy mà tin” và đó là một trong các lý do đưa mình đến với công việc hiện tại, để lan tỏa sự thật/ chân lý rằng “Bản chất thực sự của chúng ta là hoàn hảo, tình yêu thực sự vô cùng đẹp, cuộc sống vô cùng đẹp. Chúng ta đến với cuộc đời này để được yêu thương và trao đi yêu thương, có quyền tự do ý chí và là đấng sáng tạo của chính mình.”
 
Theo một số nguồn chia sẻ, 2012 là một trong những năm đại thức tỉnh của nhân loại. 2020 cũng là một năm như vậy và trong thời gian đó, mình được đưa đẩy biết đến rất nhiều người bạn khác cũng “tỉnh” như Hoàng Minh, Ngô Sa Thạch, Nguyễn Thọ Tuấn Anh, và được nghe các trải nghiệm tương tự từ các kênh của anh Johnny Trí Nguyễn, Nguyễn Hồng Huấn.
 
Khi rung động của Trái Đất ngày càng tăng lên, sẽ ngày càng nhiều người trong chúng ta nhận ra có cái gì đó sâu sắc hơn cuộc sống vội vã mà ta đang sống. Vâng, xin chào đón bạn “TRỞ VỀ NHÀ”
 
SỰ KIỆN ĐÓ XẢY RA VỚI MÌNH VÀO CUỐI THÁNG 1/2020 
 
– Sau nhiều năm mình bị stress mà không nhận ra rằng mình đang bị stress. Mọi thứ trong cuộc sống của mình cứ đi luẩn quẩn không có lối ra cho đến lúc mình chịu không nổi, muốn bùng cháy =))
 
– Sau một vài tháng giời mình không làm ăn gì hết, chỉ suy nghĩ và suy nghĩ về những gì xảy ra với mình. Mình mất niềm tin vào người thân. Sau đó thì mải mê nghĩ về cách mà mình suy nghĩ.
 
– Và mình thấy mình có những suy nghĩ rất “mất dạy”, không theo chuẩn mực xã hội ^^. Nhưng không hiểu sao trong lúc nghĩ về những dòng suy nghĩ “mất dạy” thì trong lòng mình lại thấy vui, hân hoan, thoải mái. Sau đó nó mới kéo theo “Ơ sao mình lại nghĩ mất dạy thế này nhỉ”. Nói chung lúc đó mình thấy mình đổ vỡ luôn hình tượng về bản thân “không còn là một người tử tế nữa”
 
– Mình nghe Tarot rất nhiều, nghe như nghiện ý. Nhưng thỉnh thoảng trong đầu lại lóe lên “Cái này là thật hay ảo”. Nhưng mình không nghe được các bài giảng pháp của các thầy sư. Lúc đó nghe không vào nổi, cứ như bị tắc đâu đó trong người.
 
– Mình đọc sách về tiềm thức và thực hành biết ơn. Nhưng vừa làm vừa mếu máo bán tín bán nghi ^^
 
Tóm lại lúc đó rất bức bối khó chịu và đầu óc không biết cái nào là thật hay không thật nữa, không biết mình phải sống tiếp theo như thế nào nữa.
 
VŨ TRỤ LOT
 
Trước khi việc này diễn ra thì mình chả có tí kiến thức tâm linh nào hết. Chỉ biết chết xong thì làm ma, rồi đi đầu thai hay siêu thoát gì đó. Biết có ông Chúa Jesus và ông Phật thế thôi, còn loài người thì sinh ra từ loài vượn như Darwin nói, chấm hết. Mình tuy có tò mò nhưng hầu như không tìm hiểu gì thêm, ngoài mấy chuyện sau khi chết thì đi về đâu.
 
Và đây là cách mà nó diễn ra:
 
– Đó là đêm giao thừa, từ ban công nhà mình có thể nhìn thấy pháo hoa bắn bên ngoài rất rõ ràng. Mình nhìn pháo hoa, đầu thoáng lên ý nghĩ “Pháo hoa thật đẹp, mà sao pháo hoa buồn quá. Bao nhiêu năm nay sao chỉ ngắm pháo hoa một mình”. Nhưng rõ ràng lúc đó trong lòng mình lại không thực sự buồn. Rồi một ý nghĩ khác lóe lên “Mày bị điên à, pháo hoa đẹp chứ nó đâu có buồn. Mày buồn là tại mày buồn chứ pháo hoa đâu có buồn” ^^
 
Việc này tương tự như một trải nghiệm hồi mình học cấp I. Chả hiểu sao lúc đấy thế nào mà tự dưng trong đầu mình luôn có một ý nghĩ “Tôi ghét đám cưới. Đám cưới là trò vớ vẩn. Tôi không thèm quan tâm đến nó.” Xong rồi một hôm hàng xóm nhà mình có đám cưới, mình nghĩ bụng “Tôi ghét đám cưới, tôi không thèm xem” rồi mình chui vào giường đắp chăn định nằm ngủ. Nhưng bên ngoài có tiếng pháo đùng đoàng, tiếng người cười nói. Xong bỗng dưng mình thấy mình đâu có ghét gì, đi coi đám cưới vui mà, thế là tung chăn chiếu, chạy ra xem ^^.
 
Thông thường, cách chúng ta nghĩ sẽ gây ra cảm xúc tương ứng. Nhiều khi chúng ta tưởng tượng ra một tình huống và nghĩ rằng nếu ta vào tình huống đó ta sẽ cảm thấy thế lọ thế chai. Thế nhưng trong tình huống này thì mình rơi vào trạng thái “cái mình nghĩ mình sẽ cảm thấy” với cái mình thực sự cảm thấy lại khác nhau ^^. Và ở trong tình huống pháo hoa kia, sau này mình mới nhận ra bản chất nó chẳng có tính gì cả (tính không), tại mình buồn nên mình mới áp “cái buồn” của mình vào nó. ^^
 
– Một vài ngày sau, khi mình tưới nước cho bông hoa hồng ở ban công, bỗng dưng mình thấy dòng suy nghĩ chạy xoẹt qua đầu mình như là một thước phim, chỉ trong có lẽ ít hơn một giây, mà mình thấy mình như là một người quan sát suy nghĩ của mình, chứ mình không phải là suy nghĩ ấy. Đến đây mình hiểu câu nói “Ta không phải là suy nghĩ, là cảm xúc của ta” trong đạo Phật.
 
– Một vài ngày sau, buổi chiều, mình kê ghế ngồi ngoài ban công đọc sách, một cuốn sách bình thường, không có gì đặc biệt. Tự dưng trong một tích tắc, nước mắt mình trào ra trong phúc lạc, trong tình yêu vô cùng vô tận của Niết Bàn, không có bất cứ một thứ nào trên Trái Đất, trên thế giới này đẹp đẽ, vĩ đại và tuyệt vời như thế. Không có ngôn từ nào có thể diễn ra được sự “không thể nghĩ bàn” của tình yêu đấy.
 
 
VÀ ĐÂY LÀ NHỮNG ĐIỀU MÌNH BIẾT CHẮC CHẮN TRONG GIÂY PHÚT NGẮN NGỦI ẤY. Đây không phải là niềm tin từ sách vở, từ bên ngoài nhét vào, mà đó là cái biết chắc chắn.
 
1. Đây chính là tình yêu thương vô điều kiện, là lòng từ bi mà các tôn giáo nói đến.
 
2. Đây là cực lạc của Niết Bàn. Và rõ ràng mình còn sống nên đây là một trạng thái của tâm thức. Niết Bàn, Thiên Đường hay Địa Ngục là trạng thái của tâm thức chứ không phải nơi chốn địa điểm.
 
3. Đấng Sáng Tạo là có thật. Người tạo ra tất cả mọi thứ trên đời. Không có bắt đầu, không có kết thúc.
 
4. Vạn vật đồng nhất thể – Chúng ta là một, không phân biệt, không tách rời, không có cái gì đẹp đẽ cao quý đặc biệt hơn cái gì. Ánh sáng hay bóng tối cũng là một.
 
5. Chúng ta là vĩnh cửu, không sinh ra, không mất đi. Nói cách khác, chúng ta thực sự không bao giờ chết. Cái chết vật lý chỉ là sự thay đổi lớp vỏ cơ thể vật lý.
 
6. Tất cả mọi thứ đều có nhận thức. Không chỉ con người, con vật, cỏ cây, mọi đồ dùng vô tri vô giác, mọi dạng vật chất đều có nhận thức. Nói cách khác vật chất là ý thức và ngược lại.
 
7. Chúng ta có tự do vô cùng vô tận. Chúng ta được tùy ý sáng tạo cuộc sống của mình không có giới hạn.
 
8. Bản thân mỗi người là đầy đủ và trọn vẹn tuyệt đối. Chúng ta không hề cần phải có một ai đó để giúp cho mình trọn vẹn, kể cả tinh thần, tâm lý và sinh lý. Điều này có nghĩa là rất nhiều quan niệm về tình yêu đôi lứa trong xã hội hiện nay là sai bét hết. 😂
 
9. Chúng ta được sinh ra trong yêu thương vô tận và chúng ta được trao tình yêu đó trong suốt cuộc đời này. Không có vị nào, thế lực nào áp đặt lên ta, bắt ta sống khổ. Tất cả mọi thứ trong tự nhiên, trong xã hội là công cụ, phương tiện cho ta trải nghiệm cuộc sống.
 
10. Chúng ta là vũ trụ thu nhỏ mô phỏng của vũ trụ lớn, nên muốn hiểu cái gì bên ngoài thì phải quay về hiểu cái bên trong. Điều này cũng có nghĩa là các vị thầy không ở đâu xa, không tách biệt với bạn, bạn có Thượng Đế tính, có Phật tính, bạn là vị thầy của bạn.
 
11. Thần giao cách cảm là có thật. Thượng Đế nói với mình bằng cách đó. Ngôn từ quá hạn chế để truyền tải sự thật.
 
12. Trong khoảnh khắc đó mình không có ý thức về giới tính nữa, không thấy sự tách biệt về giới tính mà thấy sự bình đẳng, có nghĩa là dù hiện tại ta là nam hay nữ thì nó không cản trở chút nào việc nhận ra chân lý. Có thể người nữ sẽ vất vả hơn trong việc “tu tập” do họ có thể chất kém hơn nam giới nhưng hoàn toàn không có giới nào có vai vế cao hơn giới nào cả.
 
– Tiếp theo vài ngày sau nữa, và kéo dài trong khoảng 2 tuần, mình ở trạng thái “là tất cả và là không gì cả”. Mình mất sách bản ngã – cái tôi. Cả người mình như được bọc trong một quả bóng an lạc. Không một thứ gì bên ngoài có thể làm cho mình buồn, giận, bực mình, khó chịu được, có cố buồn cũng không thể buồn được. Nó không còn những cảm xúc tiêu cực, và cũng không có các cảm xúc phấn khích mà đó là một sự an lạc, tươi vui, nhưng cũng không phải là sự bình thường, nhạt nhòa.
 
Hết thời gian đó, mình biết mình quá may mắn khi có những trải nghiệm như vậy. Có rất nhiều người tu tập lâu năm, thông làu kinh sử mà chưa chắc đã trải qua. Nên mình đã lục tung cả internet để tìm hiểu xem đó là cái gì, và dần dần mình được dẫn dắt đến thôi miên và làm những gì mình đang làm hiện nay.
 
Nói chung, đó là bước đầu để mình nhận ra và trở về trạng thái sống “là một người quan sát bản thân”, chứ không đánh đồng bản thân với suy nghĩ hay cảm xúc nữa. Mình hiểu rằng bên ngoài mình vẫn gánh nước bổ củi nhưng tâm thái bên trong thì không thể nào quay về trước đây. Nhưng mình cũng sẽ không thể tiến xa thêm được nếu mình lại để bản thân bị cuốn vào trò chơi của tâm trí, bản ngã. Và mình sẽ không thể tiến xa được trong bất cứ việc gì nếu không thực hành và kiên nhẫn.
 
Hơn một năm trôi qua, một trong những biến chuyển rất rõ của mình là trước đây, có những lúc mình thấy cô đơn, muốn “về nhà” vì mình không hiểu tại sao ở đấy đẹp đẽ yêu thương đến thế, tự dưng Thượng Đế thả mình xuống đây làm cái quái gì; sau rồi khi gặp chuyện không như ý thì mình mếu máo khóc lóc chán chê đòi về ^^; rồi tần suất giảm dần giảm dần, thỉnh thoảng mếu máo tí thôi nhưng không đòi về nữa, thấy sống ở đây cũng vui ^^. Giống như là khi tự biết đầy đủ với chính mình thì mình đã ở NHÀ rồi.
 
Mình viết lại câu chuyện này khi hiện giờ Facebook đã có nhiều người theo dõi hơn, có những chủ thể tìm được lối đi hay vẫn chưa tìm được lối đi sau ca thôi miên. Mình muốn nói rằng những gì mình chia sẻ không phải là lý thuyết mà là thực sự việc mình đã trải qua. Dù hiện tại hoàn cảnh của bạn có bết bát như thế nào, hãy tin rằng bạn sinh ra và ở đây trong yêu thương và tự do tuyệt đối. Hãy cởi trói tư tưởng và quay về với kết nối với chính bạn, bạn sẽ nhận ra sự thật. Chỉ có thực hành và kiên nhẫn mới mang lại kết quả.
 
Chỉ có quay về quan sát và nhận biết bản thân, ta mới trở nên đầy đủ với chính mình – trở về nhà.
 
CHÀO MỪNG CHÚNG TA TRỞ VỀ NHÀ. WELCOME HOME!
 
Yêu thương và Biết ơn!
 
Xem thêm những trải nghiệm khác tại đây.

One thought on “THỨC TỈNH TÂM LINH – TRỞ VỀ NHÀ

  1. Grace says:

    Hi chị,
    Em đang ở giai đoạn đầu của quá trình thức tỉnh. Khi em đọc những trải nghiệm của chị, em cảm thấy thật hạnh phúc, thật tự do và đúng với sự thật ở bên trong em. Dù em chưa từng được trải nghiệm những điều chị chia sẻ, chỉ là biết thông qua sách hoặc từ người khác.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *